ĐỒNG CỎ - Trang 48

Thảo đang ngồi trước một chiếc bàn lớn đầy sách vở.
Tôi nói :
- Chăm thế. Chủ nhật cũng học à?
Nghe tiếng tôi, Thảo quay lại, reo lên:
- A! Chị Phụng.
Tôi nói:
- Mưa quá.
Thảo đứng dậy đi lấy một cái ghế để bên cạnh bàn học cho tôi ngồi.
Trời mưa, trông bên ngoài cửa sổ đã tối đen, mặc dầu trước lúc tôi tới

đây, chiều còn chưa hết hẳn. Nhưng cả căn phòng đều đã được chiếu sáng
bằng ngọn đèn nhỏ trên bàn học của Thảo.

Thảo nói:
- Mưa suốt ngày. Từ sáng đến giờ em chưa ra khỏi cửa.
Ánh sáng và sự kín đáo của căn phòng khiến tôi cảm thấy ấm áp. Vào

đây mới thấy bên ngoài trời lạnh thật. Tôi lại ngồi ngoài mưa với Sơn một
lúc khá lâu, nên thấy mặt mũi tay chân đều lạnh toát.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế Thảo vừa mang lại bảo:
- Chị vừa ở sở về.
Thảo có vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Tới bữa nay mà chị chưa nghỉ à?
Tôi dùng tay gỡ lại mái tóc, những sợi tóc cũng lạnh ngắt.
Tôi nói:
- Ờ, hôm nay là buổi làm cuối cùng.
- Để em đi lấy lược cho chị.
Tôi ngửi thấy mùi nước mưa trên tóc. Cái mùi thơm nhẹ, đúng hơn, cái

mùi đã làm cho tóc tôi bớt thơm đi một chút, không, không phải như thế,
quả thật đó là mùi nước mưa bám trên tóc, làm tôi nhớ lại lúc trưa nằm ngủ,
tự ngửi thấy cái mùi vị của riêng mình, tôi đã nghe lòng nhen len một chút
xao xuyến, bâng khuâng.

Tôi bảo với Thảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.