ĐỒNG CỎ - Trang 52

- Chị có nhớ Alexis Zorba không? Hắn đã nói với ông chủ của hắn về cái

bà góa trong khu phố rằng, cứ nghĩ đến cảnh bà ta phải ngủ một mình mà
tôi chết cả cõi lòng.

- Khỉ.
- Lắm lúc em cứ nghĩ, hình như chỉ có các góa phụ mới đích thực là đàn

bà.

Chúng tôi gặp nhau chỉ để nói những chuyện ba láp như vậy, nhưng có

khi nói cả ngày không hết.

Nghe Thảo nói, nhìn cái ánh đèn chiếu sáng một khoảng trên mặt bàn,

hắt cái ánh sáng nhạt hơn ra chung quanh, nghe những tiếng động từ dưới
nhà vẳng lên, tôi vẫn không ngớt cảm thấy một sự buồn nản, hình như
chúng tôi rớt vào một bầu không khí nửa ấm cúng, nửa lạnh lẽo.

Tôi nói:
- Những mộng ước lớn lao của cô đâu cả rồi?
Thảo cười:
- Vẫn chưa quên đâu.
- Trưa nay có lúc trời đẹp quá.
- Thế à ? Em ngồi ì trên ghế này từ sáng đến giờ.
- Nhìn trời đất bỗng thấy nhớ Hà Nội. Dĩ nhiên chỉ là thứ Hà Nội trong

ký ức của một đứa trẻ.

Thảo cười:
- Hão huyền quá.
- Mình lắm lúc vớ vẩn thật.
- Chị còn biết một tí về cái chốn ấy chứ em hoàn toàn mù tịt.
- Biết quái gì. Chị chỉ hơn em vài tuổi.
- Tuy nhiên em có đuợc xem vài đồ án và kiến trúc đẹp nhất của Hà Nội.
- Chị không biết những kiến trúc ấy, chỉ nhớ thời tiết.
- Anh nào ra khỏi Hà Nội cũng mang theo một tí thời tiết Hà Nội.
- Người bạn chị vừa nói với em, bảo rằng, lắm lúc cái thành phố ấy nó

hành hạ anh ta như một thứ bệnh tê thấp vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.