ĐỒNG CỎ - Trang 54

Cứ tưởng tượng một người bà con nào đó của tôi, hiện còn ở lại ngoài

Bắc, cái người thầy mẹ tôi đã ký thác những tư điền, hương hỏa chẳng hạn,
nghe những tiếng nói ấy, chắc chắn sẽ không thể nào biết được người đang
nói đó lại là tôi, trong người có mang một chút huyết thống của giòng họ,
anh chị của tôi, lại càng không biết tôi là ai. Vậy mà có thể, những tiếng nói
ấy đã lẩn khuất quanh họ, trong nhiều giờ, nhiều phút. Có thể họ đã chết cả
nhưng tôi không hề hay.

Và, tất cả những điều này có nghĩa thế nào?
Tôi nói với Thảo:
- Mai mốt chị nói ở bên ấy, Thảo nhớ đón nghe nhé.
- Chắc chắn em sẽ nghe.
- Hễ bữa nào không thấy tiếng chị thì chắc là chị đau ốm rồi.
- Thế, ai dám nghe.
- Chưa đi mà chị đã thấy nhớ.
- Chúng mình sẽ liên lạc bằng thư.
- Đi suốt buổi chiều ngoài đường, mỏi rời cẳng mới biết Sài Gòn thiếu

nhiều chỗ ngồi chơi thật.

- Nhẽ ra thành phố của mình có một con sông như thế, dễ làm cho đẹp

lắm.

Thảo vẫn nói với tôi về mộng ước thiết lập những vườn hoa hai bên bờ

sông. Sài Gòn có vẻ là một thành phố phát triển hỗn loạn mất rồi. Nó muốn
nếu có cơ hội, sẽ đề nghị xây dựng những thành phố vệ tinh, giải tỏa bớt
những khu chật chội. Còn có thể làm những kinh đào dẫn nước vào các nơi
dự tính cho thành phố đẹp hơn.

Tôi cười bảo với Thảo:
- Giá chị có quyền, chi sẽ cho em mượn con sông để em làm thử xem

sao.

Thảo cười bảo:
- Đó là chuyện khó. Có những việc có thể làm được ngay cũng chẳng ai

chịu làm: giữ cho thành phố sạch sẽ chẳng hạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.