ĐỒNG CỎ - Trang 76

Sống mãi trong thành phố, người ta xa lạ ngay với chính thân thể mình,

tôi chưa hề có dịp nào tự nhìn ngắm người mình, bên cạnh một người khác
thế này, và, rất mừng thấy mình có một thân hình khá cân đối.

Sơn bảo:
- Tôi có nghe lại cô nói đêm qua.
Bây giờ đến lần tôi ngạc nhiên vì không thể dự đoán Sơn nói ra điều đó

vào lúc này.

Những việc không ngờ nhất lúc nào cũng vây quanh mình. Cả những

tiếng nói không hình dạng, người ta nói cho qua, nói với những ý nghĩa
thiết thực và nói những điều đã được soạn sẵn, như một xướng ngôn viên,
cuối cùng, nhiều khi cũng không tan biến hết. Tôi vẫn có thể nhớ ra tôi đã
nói điều này điều nọ vào một lúc nào đó, và một người nào đấy có thể đã
nghe và nhớ tôi đã nói gì khác.

Tiếng nói giống như đời sống, là đời sống, trong đó có anh, có tôi, có

lòng khao khát vu vơ làm đau đớn, có tuổi trẻ, có những người già, già đến
nỗi không nhớ lại nổi mình đã sống thế nào.

Bao giờ sẽ là những thời khắc buồn thảm đó của chúng ta?
Tôi nhìn Sơn.
Anh là người có tài giấu những xúc động của mình.
Nhìn Sơn, đôi lúc tôi tưởng như anh là một mặt hồ, mọi sự việc in bóng

trên cái mặt hồ ấy chứ không làm xao động.

Tôi hỏi:
- Tôi nói không vừa ý anh, phải không?
Sơn ngó thẳng vào hai mắt tôi. Tôi thầm nhủ, có phải mặt hồ đang gợn

sóng?

Sơn nói:
- Cô thất thường.
Tôi nghe rõ anh nói gì, cùng một lúc nghe gió réo bên tai.
Tôi muốn cười thành tiếng.
Tôi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.