ĐỒNG CỎ - Trang 8

Tôi cười bảo:
- Hơi đâu mẹ lo xa thế.
Mẹ tôi dặn:
- Con gái lớn, thầy mẹ để con đi thế này thật áy náy. Con hãy thương

thầy mẹ, giữ gìn sao cho thầy mẹ khỏi tủi hổ.

Lời mẹ dặn làm tôi vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Tôi nhớ có đứa em họ sang Pháp học thuốc, viết thư về cho tôi kể, ở

trong trường nó có một bức tượng để tay lên vành mũ vẻ thân thiện chào
đón các sinh viên, thiên hạ đồn rằng, đứa con gái nào học ở đây, ra trường
mà còn trinh, bức tượng sẽ ngả mũ chào. Má nó nghe nói chuyện đã thất
kinh hồn vía vôi vàng bay sang bên đó để dặn dò thêm một lần nữa, chẳng
biết có ăn thua gì hay không? Nó đã học được ba bốn năm, không biết bức
tượng đã biết được những chuyện gì. Lời dặn dò của mẹ tôi, làm tôi liên
tưởng tới bức thư của nó và bật cười một mình.

Tôi nói:
- Con lớn rồi. mẹ khỏi lo.
Bà nói:
- Lớn cái thần xác mày chứ lớn gì.
Tôi nghĩ tới bức tượng của đứa em và lại buồn cười một mình. Tụi nó tối

tân hơn tôi nhiều. Ngay cái việc, bây giờ, gần như chẳng còn ai ở lứa tuổi
chúng tôi gọi bố là thầy nữa, đủ thấy chúng tôi có vẻ cổ hủ rồi, nhưng tôi
rất thích cái từ "thầy" chúng tôi vẫn dùng đó.

Tôi không biết nếu mẹ tôi nghe được một chuyện giống như cái chuyện

con nhỏ kể, phản ứng của bà sẽ ra sao?

Tôi cũng nhớ, trong lá thư tôi viết lại cho nó, tôi đã riễu cợt bảo "coi

chừng em làm hỏng bức tượng". Và đấy cũng là đề tài chúng tôi vui đùa
với nhau khi thư từ.

Mẹ tôi bảo:
- Ở bên đó nghe nói lạnh lắm. Quần áo con mang theo thế này có đủ ấm

không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.