ĐỒNG CỎ - Trang 85

- Cứ ngồi mà nghĩ như cô thì còn nhiều việc phải làm nữa. Bóp dùm chị

hai cái vai chút, mỏi quá.

- Giải văn chương của dài phát thanh sẽ quan trọng không kém giải văn

chương quốc gia, bởi không có một phương tiện quảng bá nào hơn.

- Nói như cô việc gì cũng dễ cả.
- Có gì khó đâu? Điều ấy còn chứng tỏ, đài phát thanh không chỉ là nơi

rao truyền thời sự, chính trị, mà còn vai trò văn hóa của nó nữa.

- Cô cứ làm đi rồi biết.
Con nhỏ làm tôi đau nhói hai vai. Tôi vừa nghe nó nói gì nhỉ? Tôi vừa

nghĩ cái gì? Tôi nhắm mắt và thấy lại hình ảnh hai con rắn cuộn vòng trên
hàng kẽm gai, phơi những cái bụng trắng bóng. Tôi thấy ghê gai khắp
người.

Thảo hỏi:
- Mai chị có mời ăn không?
- Có chứ. Chắc bác đã sửa soạn rồi.
- Có những ai thế?
- Chỉ có em, Nhiên và anh Sơn.
Tên Sơn tôi vừa nhắc khiến con nhỏ im bặt. Dường như nó chợt nhớ ra

việc gì đó, nhưng nó không hỏi tôi.

Chúng tôi đều lặng thinh.
Một lát sau, Thảo hỏi:
- Chị yêu anh ấy sao?
Tiếng "yêu" con nhỏ thốt ra rớt vào đầu tôi như viên sỏi rớt vào một cái

gáo dừa. Tiếng khua động của nó làm tôi choáng váng, không phân biệt
được ngay ý nghĩ của mình.

Tôi phải trả lời nó thế nào đây?
Đúng ra, tôi phải trả lời cái câu hỏi ấy với chính tôi, thế nào đây?
Một lần nữa tôi lại thấy mừng vì biết ra, tôi không yêu Sơn. Vui mừng?

Đó là điều tôi cảm thấy thật, dù chưa kịp hiểu. Không sao, chắc tôi sẽ còn
nhiều lúc để suy nghĩ lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.