Tới một lúc tôi thấy người nhẹ nhõm.
Nhẹ nhõm hay rỗng không?
Ý nghĩ này làm người tôi nổi gai, ớn lạnh.
Trời khô se dù những trận gió ùa qua cửa sổ vào phòng vẫn có hơi lạnh.
Mẹ tôi vào phòng bảo chúng tôi ra ngoài ăn chè.
Bà múc cho tôi và Thảo mỗi đứa một chén chè khoai lang nấu với gừng
và bột bán. Một món ăn tầm thường như vậy, nhưng Thảo ăn, khen nức nở:
- Ngon quá!
Mẹ tôi cười vui thích. Nụ cười của bà thốt nhiên làm tôi bối rối. Luôn
luôn tôi cảm thấy ở mẹ tôi một vẻ hiền từ, độ lượng, và hình như hai đức
tính ấy che mờ hết cả lý trí của bà. Bà sống như vậy có được không, có
đúng không? Đúng hay sai, được hay không được, liệu có gì thay đổi?
Thảo hỏi tôi:
- Chị thấy ngon không?
Tôi giật mình, cười bảo:
- Ngon. Khi nào qua, chị sẽ bầy cho các người ở bên ấy cách nấu, ăn cho
đỡ nhớ nhà.
Mẹ tôi bảo:
- Cho thêm vani vào cũng được.
Thầy tôi nằm ngả trong chiếc ghế tựa vừa đọc báo vừa nghe máy phát
thanh.
Chính vào lúc này, tôi nghe thấy lại bài hát, khi đứng ngoài hành lang
chờ thu thanh chương trình cùng với Sơn, một ca sĩ đang cho ghi âm ở
phòng vi âm kế cận :
Từ người xưa ra đi
Khóm cây bao lần thay lá nhớ
Giòng đời trôi quanh co
Có khi xui người lỗi hẹn hò
Mẹ tôi rót cho tôi và Thảo mỗi đứa một tách trà. Mẹ tôi thường chiều tôi
như vậy. Nhất là từ hôm biết tôi sắp đi, bà dành làm hết công việc nhà, tôi