ĐỒNG CỎ - Trang 94

Đúng như thế, chỉ có cái buồn là tôi thấy rõ nhất, còn tất cả những thứ

khác đều mờ mờ, ảo ảo.

Tôi trở vào trong nhà.
Thảo vẫn còn ngủ. Sau khi làm những công việc thông thường buổi sáng,

tôi pha sẵn cho nó một chút cà phê, lát thức dậy, nó chỉ cần chế thêm nuớc
sôi cho đủ nóng để uống.

Tôi mang tách nước của mình ra lại ngoài thềm ngồi uống.
Mẹ tôi mở cửa bước ra hỏi:
- Muốn ăn gì?
Tôi kéo chiếc ghế còn lại nhích ra một chút cho bà ngồi, nhưng bà không

ngồi.

Tôi nói:
- Dạ, để chờ Thảo dậy, ăn luôn.
Mẹ tôi bảo:
- Ăn xôi nhé?
Tôi thưa:
- Vâng.
- Xôi đậu hay xôi bắp?
- Xôi bắp đi mẹ.
Một người đàn bà bán xôi đi qua cửa cất tiếng rao lanh lảnh. Mẹ tôi

mang chén ra mua.

Tiếng rao hàng của người đàn bà làm tôi nhớ lại lời anh tôi kể. Ở Hà Nội

xưa, sáng, trưa, chiều, tối đều có những thức quà riêng. Miếng ăn của Hà
Nội, người ta có thể cảm thấy ngay trong lúc nghe rao.

Những tiếng động làm nên một phần của thành phố, tiếng rao quà, tiếng

chổi của các phu quét đường kéo soàn soạt trên mặt nhựa những buổi sáng
mùa đông trời còn tối đen, tiếng rào rào của chiếc xe phun nước cho bớt bụi
mùa hè, những tiếng động khiến cho người đi xa nhớ mong, muốn trở về.

Có thể những điều anh tôi nói là sự thật. Nhưng đối với tôi, nó chỉ có ý

nghĩa mơ hồ. Vậy mà, không hiểu sao, nó vẫn không ngừng nhen lên trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.