ĐỒNG CỎ - Trang 97

giờ uống trà, người ta mới thấy không buồn ngủ.

Con nhỏ cười, hai hàm răng trắng bóng.
Nhìn nó cười, tôi tưởng như nhìn thấy buổi sáng còn nguyên vẹn.
Tôi nói:
- Chị cũng muốn đi kiếm mua vài quyển sách để mang theo.
Chúng tôi về phòng sửa soạn.
Trước khi đi, tôi ghé vào phòng thầy tôi. Ông còn nằm trên giường và

đang đọc tiếp (hay đọc lại?) tờ báo tôi đã thấy ông đọc tối qua.

Tôi hỏi:
- Con ra phố với em Thảo một chút. Thầy có cần gì không ạ?
Ông buông tờ báo xuống, ngó tôi, bảo:
- Không. Các con cứ đi đi.
Nắng đã bắt đầu nồng nực, nhưng trên trời có rất nhiều mây đen.
Thảo bảo:
- Thế này thì chỉ có trời mới biết sẽ mưa hay nắng.
Tôi nói:
- Chốc nữa mình cũng biết.
Phút này tôi mới hiểu nỗi bồi hồi thường cảm thấy mỗi khi bước vào

phòng thầy mẹ tôi. Hình như quanh mỗi người già, luôn hiện hữu một mùi
gì đó làm ra cái cõi riêng của họ, khô se, ngai ngái, có thể chính họ không
biết, nhưng những người khác sẽ nhận ra ngay, mùi vị của cái chết đã len
lẫn vào đời sống. Tôi đã ngửi thấy cái mùi ấy trong phòng bác tôi, trước khi
ông mất. Tôi đã chứa trước trong lòng cái chết của thầy mẹ tôi, tôi biết như
vậy.

Bỗng nhiên lại thấy tôi thẫn thờ không nói gì nữa, Thảo kéo tay tôi bảo:
- Bà này kỳ quá.
Tôi gượng cười với con nhỏ, cũng không muốn nói với nó điều tôi vừa

cảm thấy.

Chúng tôi tới chợ mua môt ít trái cây, vào tiệm mua môt hộp bánh.
Tôi nói với Thảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.