ĐÔNG CUNG - Trang 116

Lí Thừa Ngân bị thích khách tấn công ngay trước mặt tôi, hắn đẩy tôi ra,

chính mắt tôi chứng kiến thanh trường kiếm ấy găm sâu vào cơ thể hắn.
Còn giờ đây, những người bị thương lại bao gồm cả A Độ.

Tội lỗi này đều do tôi mà ra, là tôi bảo A Độ đưa đao cho mình, đến đao

mà A Độ cũng không cầm theo, chưa gì đã vội vã truy sát tên thích khách
kia.

A Độ luôn theo sát bên tôi, người dám liều mạng bảo vệ tôi chỉ có mình

A Độ.

Lúc nào tôi cũng có lỗi với nàng ấy, lúc nào tôi cũng gây họa, để nàng ấy

phải chịu khổ thay mình.

Tôi khóc nửc nở một trận.

Không có ai đến an ủi tôi, Đông Cung thì đương cơn hỗn loạn, tất cả mọi

người đang chạy đôn chạy đáo tất tả lo cho tình trạng của Lí Thừa Ngân,
vết thương nặng thế, sắp chết đến nơi rồi. A Độ cũng sắp chết rồi, cả Lí
Thừa Ngân, tướng công của tôi, cả 2 cùng sắp chết rồi.

Tôi khóc một lúc rõ lâu, mãi khi Bùi Chiếu đến, hắn khẽ khàng lên tiếng:

“Bẩm Thái tử phỉ.” Rồi thưa, “Người của mạc tướng nói, đương lúc bọn họ
truy sát theo tên thích khách, chỉ thấy A Độ cô nương hôn mê bất tỉnh ở đó,
mà không hề thấy tăm tích của thích khách đâu, thế nên đành phải đưa A
Độ về trước đã. Hiện nay Cửu Môn đã đóng chặt, Thượng Kinh đang giới
nghiêm, thích khách không thể đào tẩu được. Ngự Lâm quân đang lục soát
trong thành, xin Thái tử phi an tâm, thích khách khó lòng chạy thoát được.”

Tôi nhìn thứ A Độ vừa nhét đưa tôi, vật đó vô cùng kì lạ, chỉ như 1 cục

gỗ, trên bề mặt khác hoa văn quái gở, tôi không nhận ra nó là thứ gì.

Tôi giao cho Bùi Chiếu: “A Độ đưa ta thứ này, đoán chừng có liên quan

đến hành tung của thích khách.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.