ĐÔNG CUNG - Trang 140

trạng thái tê cứng do nằm lâu, không tài nào nhúc nhích được, vừa động đậy
xương cốt toàn thân đã kêu răng rắc….Tôi đánh một giấc ngon lành, thậm
chí còn nhỏ dãi lên tay áo của Lí Thừa Ngân, ơ….tay áo của Lí Thừa Ngân
à!

Vậy ra tôi đang bò toài trên giường hắn, gác cằm lên cánh tay hắn ngủ

suốt đêm, trong nội điện lặng ngắt như tờ không một bóng người, Lí Thừa
Ngân nằm bên vẫn đang tỉnh táo, hơn nữa còn đang vẽ ra khuôn mặt nửa
cười nửa không ngắm nghía tôi.

Tôi bắt gặp nét mặt ấy nơi hắn, bụng bảo dạ thế là hắn đã tai qua nạn

khỏi. Đến lượt tôi trầy trật toan thu bên chân đã tê rần của mình lại, thử rồi
mới biết chỉ tổ toi công, vật lộn một lúc lâu mãi không đứng lên nổi, lại còn
phần eo…..Trời thì sáng bảnh mắt rồi, chỗ thắt lưng vừa mỏi nhừ vừa đau
nhức, cứ như thể cả đêm qua bị xe bò nghiền xéo trên lưng ấy, sau này cấm
chỉ không ngủ kiểu này nữa.

Cố mãi không xong, cuối cùng đành chống giường ngồi dậy, tính sải chân

thử xem, đang phân vân giữa gọi người vào đỡ mình hay là đợi một lúc nữa
chân bớt tê rồi duỗi thử thì hơn nhỉ. Ngay lúc này Lí Thừa Ngân lại buông
lời: “Nàng định đi đâu đấy?”

“Về ngủ tiếp…” đễn lưỡi cũng rã rời cả rồi, mở miệng nói mà suýt nữa

cắn phải lưỡi, nguy hiểm thật.

“Ai bảo nàng ngủ như lợn ấy, bạ đâu ngủ đấy, vừa nằm xuống đã ngáy,

gọi như hò đò vẫn không dậy.”

Tôi nín nhịn không ném cho hắn 1 cái lườm, thằng cha này vừa mới khỏi

bệnh đã dồn sức cãi nhau với tôi rồi đây.

Hắn vỗ vỗ vào chỗ cạnh mình trên giường.

“Làm cái gì đấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.