ĐÔNG CUNG - Trang 141

“Không phải nàng muốn ngủ à? Đằng nào thì giường này cũng đủ rộng.”

Chiếc giường quả thực rất rộng, giường chỗ Lí Thừa Ngân lớn hơn hẳn mấy
chiếc giường bình thường khác, 8-10 người leo lên còn dư xài ấy chứ.
Nhưng mà vấn đề không phải ở đấy, trọng điểm ở đây là, tôi không cầm
được lòng hỏi: “Điện hạ muốn ngủ chung với thần thiếp à?”

Vẻ mặt Lí Thừa Ngân lại không như thế: “Có phải chưa từng ngủ chung

đâu.”

Thì cũng đúng thế thật.

Thực sự thì tôi đang buồn ngủ đến díp cả mắt, liền bò lên giường, vốn Lí

Thừa Ngân phải nhường cho tôi nửa cái chăn, nhưng tôi sợ đụng phải vết
thương trên người hắn, thế là với tay mò lấy chăn ở chân giường đắp tạm.
Sau đó cứ thế ngủ ngon lành.

Lúc lâu sau Vĩnh Nương khẽ tiếng gọi tôi dậy, tôi nhẹ nhàng choàng áo

lên, Vĩnh Nương thì thầm bẩm với tôi chuyện ý chỉ phế truất Hoàng hậu
cuối cùng đã được chiếu cho toàn dân trong thiên hạ hay, bên cạnh đó còn
nghe nói Thái hoàng Thái hậu đã ra mặt dẹp yên bồn bế, hậu cung hiện nay
vẫn rất bình ổn.

Kèm theo thánh chỉ phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu, nội đình còn có ý chỉ

riêng, ấy là phục hồi lại thân phân Lương đệ cho Triệu Sắt Sắt, với lí do
nàng ta bị vu oan.

Tôi ngao ngán liếc nhìn Lí Thừa Ngân vẫn say sưa trên giường. Vết

thương kia hiểm ác, mấy ngày nay sắc mặt hắn chỉ một màu tái nhợt thiếu
sức sống, người cũng hao mòn đi trông thấy, thậm chí quầng mắt xuất hiện
một vầng xanh xám.

Tôi bảo Vĩnh Nương: “Phái người đi gọi Triệu lượng đệ đến chăm sóc

Thái tử điện hạ.” Nơi này vốn chả thuộc về tôi, tôi trơ lỳ nơi đây đã mấy
ngày nay rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.