từ xưa đã thích dắt A Độ hòa mình vào dòng người, ngắm nghía chỗ này
một tí, xem xét chỗ kia một tẹo.
Thế mà ngày hôm nay chẳng hiểu tại sao, tôi không tài nào phấn chấn lên
được. Lượn lờ một lúc, đã kéo A Độ lại quán chỗ Mễ La uống rượu.
Đằng tửu quán cũng tấp nập người ra người vào, từ tít đằng xa đã nghe rõ
tiếng Mễ La vừa thanh vừa giòn dường như là tiếng chuông ngân đang cười
cười nói nói.
Bước vào mái lều tre, tôi nhận ra tỷ ấy đang tiếp chuyện khách, mà gã
khách ấy tôi cũng quen, là Bùi Chiếu đây mà.
Có biết đâu sẽ gặp Bùi Chiếu ở đây, tôi không tránh khỏi nhìn hắn sửng
sốt, mà xem ra hắn gặp tôi cũng khá bất ngờ, thế nên cũng có phần giật
mình.
Tôi thấy Bùi Chiếu mặc thường phục, tác phong nhàn nhã, liền chắp tay
chào hỏi: “Chào Bùi công tử.” Hắn phản ửng cũng mau lẹ, lập tức đáp lời:
“Lương công tử ghé quán.” Quán chật ních người, chỉ có bàn cạnh Bùi
Chiếu là còn trống, tôi thói phóng khoáng không quen bày trò khách sáo,
liền gọi A Độ ngồi xuống trước đã, rồi thì gọi 2 hũ rượu.
Có câu gì nhỉ, à, mượn rượu giải sầu.
Dẫu tôi không có sầu cần giải, nhưng trong bụng thấy ngán ngẩm quá
chừng, nốc cạn mấy bát rượu xong, tinh thần mới sống dậy đôi phần lạc
quan.
Tôi cầm đũa gõ bát, khẽ ngâm nga một làn điệu dân ca của người Tây
Lương chúng tôi: “Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát,
ngắm nhìn ánh trăng. Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi
cô nương chăn cừu trở về….. Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên
cồn cát, sưởi nắng…..Ô…..thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang