ĐÔNG CUNG - Trang 146

Tôi lập tức phấn chấn hẳn lên, vỗ tay cười: “Cái này thì có hề gì.”

Tôi cùng A Độ đóng giả làm tùy tùng theo hầu Bùi Chiếu, nghênh ngang

theo hắn lên cổng Chu Tước.

Cổng Chu Tước là nơi có địa thế cao nhất trong Thượng Kinh, so với gác

chuông ở hồ Thái Dịch chốn Hoàng cung xem ra cao hơn nhiều. Vốn do nơi
đây chính là cổng chốt phíaNamcủa cửu thành Thượng Kinh thế nên canh
phòng hết sức nghiêm ngặt, ba bước một chòi canh, năm bước một đồn gác.
Song Bùi Chiếu vẫn đưa tôi lên cổng lầu thuận lợi suôn sẻ.

Đứng trên cổng lầu, đón gió phần phật táp vào mặt, gió tựa những nhát

dao rát buốt cứa lên da thịt. Thế nhưng trông xuống nhà nhà treo đèn kết
hoa trong Cửu Thành, phong cảnh ấy hùng vĩ vô cùng. Phố thị thẳng tắp
liền kề, như một bàn cờ được đặt ngay trước mắt, nơi những lầu quán rải
rác khắp kinh thành, hệt một bồn đá thạch anh tích tụ hàng ngàn đốm sáng.
Phóng tầm mắt nhìn bao quát, thậm chí mái ngói lưu ly nơi hoàng cung xa
xăm mang màu đại dương, màu xanh thâm trầm ấy cứ miên man lao thẳng
về phía chân trời.

Bùi Chiếu chỉ cho tôi xem: “Bên đó là Đông Cung.”

Có ngắm được Đông Cung hay không, tôi nào có bận tâm, tôi kiễng chân,

chỉ muốn nhìn về nơi xa hơn cả.

Đứng ở chỗ cao là thế, cũng chẳng hề trông thấy Tây Lương.

Tôi tiu nghỉu nhoài người trên tường trổ, cất giọng ủ ê hỏi Bùi Chiếu:

“Ngươi có nhớ nhà không?”

Phải một lúc, hắn mới thưa: “Mạc tướng sinh ra và lớn lên ngay tại kinh

thành, chưa xa rời Thượng Kinh được mấy lần, thế nên không có cảm giác
nhớ nhà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.