ĐÔNG CUNG - Trang 147

Tôi ngẫm thấy mình thật chẳng ra sao, đành ngượng ngùng ngoái lại nhìn

hắn. Trên cổng thành nổi gió to, tay áo choàng cuốn phất phơ theo chiều
gió, hắn đứng cách tôi một khoảng xa đến nỗi nơi tường thành đèn đuốc ảm
đạm tôi không tài nào nhìn ra khuôn mặt hắn đang mang thần sắc gì. Đoạn
bảo: “Thổi một điệu khèn cho ta nghe đi.”

A Độ đưa khèn tất lật cho Bùi Chiếu, hắn chậm rãi thổi, vẫn là làn dân ca

tôi hát mới rồi.

Tôi ngồi bên bờ tưởng trổ, lầm bầm ngân theo tiếng khèn: ““Có con cáo

nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng. …..Ô…..thì
ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở
về….. Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi
nắng…..Ô….. thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương
cưỡi ngựa đi qua…..”

Tôi biết, con cáo ấy chẳng đang đợi ai cả, mà rằng nó đang rất nhớ nhà.

Bẵng đi một lúc chẳng rõ là bao lâu, tôi mới thôi lầm thầm, thế nhưng

tiếng khèn cứ văng vẳng quấn quít. Nhịp điệu thân thương ấy khiến tôi thấy
sao mà yên lòng, sao mà nhẹ nhõm. Dẫu cho chốn tường thành chót vót
lạnh lẽo, đáy lòng vẫn đọng lại một hơi ấm nồng, nơi ấy có tiếng gọi của
Tây Lương, hơi thở của Tây Lương vẫn trọn vẹn ngay tại nơi ấy, ngay giữa
lòng Thượng Kinh phồn hoa rộng lớn này, nó là thứ duy nhất tôi thân quen,
tôi thấu hiểu.

Mây ửng sắc vàng sà xuống ngang đầu, sao trăng chẳng thấy đâu, chỉ có

gió quất trên da thịt, đau mà rát. Giấc ngủ chập chờn quanh mình, tôi ngáp
1 cái rồi dựa vào A Độ.

Tiếng khèn nỉ non cất lên, dường như là làn sương mùa đông, dập dềnh

trong cả những cơn mơ đưa tôi vào giấc ngủ.

Ngay lúc ấy, trên mặt chợt buốt, tôi ngước đầu trông lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.