ĐÔNG CUNG - Trang 145

đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…..” Đôi ba người trong quán vỗ tay lộp
bộp, vậy mà hứng thú trong lòng cứ chống chếnh vợi dần, không nén được
tiếng thở dài, lại tu cạn 1 bát rượu, bắt đầu chuyển sang nhắm món thịt dê
thơm phức. A Độ níu góc áo tôi, tôi biết nàng ấy khuyên tôi uống ít rượu
thôi, thế nhưng tôi vẫn giả trò tảng lờ, lúc tôi vùi đầu thưởng thức thịt dê,
chợt vang lên âm thanh dìu dặt, là tiếng khèn tất lật. Tôi ngước đầu trông
lên, thảng thốt nhìn Bùi Chiếu đang ngồi đầu bàn phía bên kia.

Chẳng hiểu cớ gì A Độ lại đưa cây khèn cho hắn, hắn thổi xuất thần, và

âm thanh véo von ấy cứ tuôn không ngừng.

Tôi chống cằm lặng nghe tiếng khèn.

Hắn thổi tiếp bài ban nãy tôi hát dang dở, hẳn là hắn chưa từng nghe bài

hát ấy, thế nên tiếng khèn trúc trắc dè dặt, tuy âm luật không sai, nhưng cứ
ngắc ngứ từng hồi, thổi một chặp mới bắt đầu vào guồng nhịp nhàng trôi
chảy. Làn điệu dân ca này vốn có tiết tấu vui tươi rộn ràng, thế mà chẳng
hiểu tại vì sao, lần nào tôi nghe cũng thấy thắt lòng.

Bùi Chiếu thổi một điệu dài rồi mới đặt cây khèn xuống.

Tôi uống tiếp một bát rượu, hỏi hắn: “Ngươi giúp ta một việc được

không?” Bùi Chiếu vẫn vẽ thói khách khí với tôi: “Xin công tử cứ sai bảo.”

“Ta chưa từng được tới lầu cổng thành Chu Tước ngắm cảnh, ngươi có

thể lén dẫn ta đến đó chơi không?”

Nom sắc mặt Bùi Chiếu thoáng vẻ lúng túng, tôi lẩm bẩm: “Thôi, coi như

ta chưa nói gì.”

Chẳng ngờ Bùi Chiếu lại thưa: “Lén đi thì không hay lắm, nhưng vẫn có

cách, song có điều công tử phải giả làm tùy tùng của tại hạ, như thế chỉ e
công tử phải khổ một phen thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.