ĐÔNG CUNG - Trang 150

Tôi vỗ vai hắn an ủi: “Ta chắc mẩm người không thích lắm! Chẳng ngờ

ngươi cũng bị ép lấy một người mình không yêu. Ôi chao, thật tiếc thay cho
đàn ông Trung Nguyên các ngươi. Chẳng qua ta cũng là loại chó chê mèo
lắm lông thôi. Dù cho Lí Thừa Ngân mang thân phận thái tử, song không
thể sắc lập ngôi vị Thái tử phi cho người mình yêu, còn ngươi, hóa ra ngươi
và hắn đều chung chí chung hướng cả….”

Vốn thành ngữ ngổn ngang của tôi chỉ dùng ở mức tầm tầm, chẳng vậy

mà sắc mặt Bùi Chiếu trở nên lúng túng, sau cùng chỉ đáp lại một câu nhạt
nhẽo: “Vâng ạ.”

Tôi khẳng khái khuyên: “Đừng buồn nữa. Ta mời ngươi một chầu hoa tửu

nhé!”

(*chú: hoa tửu-uống rượu có kỹ nữ hầu :”>)

Hình như Bùi Chiếu lại được phen mắc nghẹn, hắn húng hắng ho một

chập. Tôi giở giọng điệu sành sỏi bảo hắn: “Ta có bạn chí cốt ở Minh Ngọc
Phường nhé! Xinh đẹp lắm đấy! Hôm nay hời ngươi rồi!”

“Bẩm Thái tử phi….”

“Đừng có gọi ta là Thái tử phi nữa!” Tôi háo hức lôi kéo hắn, “Đi nào, đi

nào! Ta dắt ngươi đi uống hoa tửu!”

Hiển nhiên Bùi Chiếu chẳng ngờ tôi lại là khách quen ở những nơi đầy

rẫy thói trăng hoa ấy, khi đã bước qua bậu cửa của Minh Ngọc phường, trên
mặt hắn bãy sẵn vẻ kinh hãi.

Mấu chốt ở chỗ Vương đại nương vừa nhìn thấy tôi đã vẽ ra nụ cười

nghênh đón hớn hở hệt như nhìn thấy bảo vật sống, bà ấy níu chặt tay áo
tôi: “Ôi trời đất ơi, Lương công tử đến rồi này! Mấy chị em lầu trên lầu
dưới kia ơi, Lương công tử đến rồi đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.