ĐÔNG CUNG - Trang 151

Mặc dù Vương đại nương người đẫy đà phốp pháp, nhưng giọng cứ gọi là

vừa sắc vừa thanh, vừa cao lại vừa vang,chỉ mới hô một tiếng, cả phường
Ngọc Minh chớp mắt đã rầm rộ cả lên, vô số nào yến nào oanh nào sắc
xanh nào sắc đỏ, trên lầu có, dưới lầu cũng có, mấy cô gái lũ lượt nhào đến:
“Lương công tử đến rồi! Lương công tử ơi, sao lâu thế mà không thấy
chàng đến? Lương công tử quên chúng em rồi chăng….”

Tôi bị các cô ấy bấu víu lôi xềnh xệch vào trong, bụng dạ hả hê đắc ý:

“Đâu có đâu có…hôm nay tiện đường….”

“Hừ! Hôm nọ Nguyệt Nương còn bảo, Lương công tử ấy à, chàng mà

không đến mau, chúng em sẽ đào sạch mười năm hũ rượu chàng cất ở đây
lên, uống cho bằng hết thì thôi.”

“Đúng rồi, dưới gốc cây mai vẫn còn chôn một vò tuyết, Nguyệt Nương

vẫn kiên quyết bảo phải giữ lại pha trà cho chàng thưởng thức!”

“Hôm nay vừa vặn tuyết rơi, chúng ta lấy chỗ nước tuyết ấy nấu rượu

nhé!”

“Hay quá, hay quá!”

Mấy nàng con gái nhao nhao làm tôi đau vỡ cả đầu, tôi hỏi: “Nguyệt

Nương đâu? Sao không thấy tỷ ấy?”

“Nguyệt Nương ấy à, tỷ ấy đổ bệnh rồi!”

Tôi quá đỗi ngạc nhiên: “Bệnh á?”

“Vâng ạ! Ngã bệnh tương tư rồi!”

“Bệnh tương tư à?”

“Há lại không. Hôm trước ấy, có vị khách quý đến đây uống chén trà,

nghe đoạn hát, rồi đi luôn, chẳng ngờ Nguyệt Nương lại nhớ thương người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.