ĐÔNG CUNG - Trang 152

ta.”

“Kẻ nào lại có thể khiến Nguyệt Nương thầm mong trộm nhớ thế?”

“Nom có vẻ thư sinh con nhà quyền quý, tướng mạo tuấn tú, lời lẽ thanh

tao, phong độ cũng hiên ngang….”

Nghe thôi đã biết chuyện chẳng đùa được, biết bao lần lê la quán trà nghe

thuyết thư kể chuyện đến nhàm tai, nào là chỉ có tiểu thư với công tử mới
đích ước nơi hậu hoa viên, chứ nào đã có công tử và nữ nhi đời ca kỹ đâu.
Huống hồ Nguyệt Nương còn là kỹ nữ tinh thông nhạc họa, tài danh bậc
nhất chốn phong lưu này, đám công tử quỳ dưới váy Nguyệt Nương nếu
không 1 ngàn thì cũng phải cỡ 8 trăm, lý nào lại đổ bệnh tương tử được?

Tôi với Nguyệt Nương vốn kết nghĩa chị em, tôi cũng lập tức lên lầu đến

phòng tỷ ấy thăm hỏi. Quả nhiên tỷ ấy chưa ngủ, chỉ đang chống cằm uể oải
dựa người bên lồng xông hương, mắt đăm đăm nơi đèn cầy đỏ, không hiểu
đang thả hồn về đâu.

“Thập Ngũ!” Tôi gọi tên mụ của tỷ ấy.

Nguyệt Nương ngước nhìn tôi, vẫn dáng mặt ủ mày chau ấy: “Muội đến

rồi à?”

Tôi ướm hỏi: “Tỷ bị bệnh tương tư thật đấy à?”

“Muội ơi, muội không biết đâu, chàng ta quả thực giống như thần tiên

ấy!”

“Muội đã bảo tỷ rồi cơ mà, đàn ông đẹp trai có mài ra ăn được đâu!”

“Người ta không những tướng mạo tuấn tú, mà còn nho nhã thanh tao…..

đáng quý ở chỗ chàng ấy đối với tỷ chẳng hề tỏ ý khinh bạc….” Nguyệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.