ĐÔNG CUNG - Trang 154

tôi cứ cố lục lọi trí nhớ, cũng chỉ nhớ mang máng, chẳng thể nào nhớ nổi bà
ta hình dáng thế nào.

Tôi bảo: “Nếu tỷ gặp được Hoàng thượng thì tốt quá, có thể bày tỏ oan

khuất của mình với người.”

Gia đình Nguyệt Nương xưa kia vốn cũng làm quan, sau đó bị Cao Vu

Minh hãm hại, cả nhà bị tịch thu tài sản. Khi ấy tỷ mới chỉ tầm 6 7 tuổi, tuy
may mắn thoát thân, song lại bị bán vào chốn lầu xanh làm nghề ca kỹ. Mấy
năm này trong lòng lúc nào cũng tâm niệm phải báo thù, lần đầu tiên nghe
tỷ ấy tâm sự chuyện cảnh đời mình mà cứ khóc mãi không thôi. Thế rồi
chúng tôi có chung 1 nỗi đồng cảm, tiếc thay tôi lại chẳng giúp được gì.

Nguyệt Nương buông tiếng thở dài xa xôi: “Dẫu có cơ hội yết kiến

Hoàng thượng, e cũng chẳng tác dụng gì….ôi….Mà tỷ cũng chẳng muốn
gặp Hoàng thượng….trong lòng tỷ…..bây giờ….chỉ….chỉ không biết lúc
nào mới có dịp gặp lại người ấy….”

Nguyệt Nương trông vậy mà đổ bệnh tương tư nặng, bây giờ, ngay cả thù

nhà lớn là thế cũng quên ráo, lại chỉ đi nhớ nhung gã công tử nọ.

Tôi xuống nhà kéo Bùi Chiếu lên lầu, trong Minh Ngọc phường đâu đâu

cũng thắp đèn lồng, ánh sáng ấm áp lan tỏa mênh mông tạo cảm giác dễ
chịu. Nguyệt Nương không hổ là hoa khôi đầu bảng của phường Minh
Ngọc, vừa nhấc rèm đã khiến lắm kẻ nức lòng. Một lúc có đến mấy cô gái
ra nghênh tiếp, một mực lôi kéo chúng tôi vào trong, Bùi Chiếu trông vẻ
không quen với nơi này, tôi liền xua hết mấy người đẹp ấy xuống nhà, thế
rồi chỉ còn lại Nguyệt Nương tiếp mấy người bọn tôi uống rượu.

Vui vẻ cho đến tận đêm thâu, bụng dạ đói meo, đầu bếp của phường

Minh Ngọc nổi tiếng trong nghề, bằng không tôi đã chẳng thường xuyên
ghé đây. Thoạt đầu vì tâm đầu ý hợp với Nguyệt Nương nên đến, cái sau thì
là bởi chỗ các nàng ấy nấu được nhiều món ngon.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.