ĐÔNG CUNG - Trang 155

Tôi ăn uống một trận no nê, những khó chịu chán chường nơi cổng thành

hứng gió hứng tuyết, tất thảy đều nuốt chửng xuống bụng. Nguyệt Nương
ôm cây đàn tỳ bà, khẽ gảy những nốt nhạc uyển chuyển, đoạn ngập ngừng
hát:

“Cả đời chưa biết tương tư, nên vừa tương tư, liền bệnh tương tư.

Thân tựa mây trôi, lòng như bông sợi, hơi thở yếu nhược tựa tơ vương”

(*bài thơ Xuân tình của Từ Tái Tư-bản dịch: chị Lãnh Vân:-*)

Giọng hát ấy man mác vấn vương dường như là trăm mối tơ vò, quả

nhiên bài hát mang âm điệu du dương của một cõi lòng bị tình yêu khuấy
động. Tôi liếc sang Bùi Chiếu: “Sao ngươi không ăn đi?”

“Công tử xin cứ tự nhiên, tại hạ không đói.”

Tôi phát hiện ra hắn ít nhiều đã có tiến bộ hơn trước, tối thiểu đã thôi cái

kiểu mở miệng ra là mạc tướng thế này mạc tướng thế nọ. Tôi nhấc đũa trỏ
cho hắn thấy: “Món cá xắt mỏng ở đây ngon nhất nhì Thượng Kinh, được
tẩm ướp gia vị từ Ba Tư, không hề tanh chút nào, ngươi nếm thử xem.”

Tôi nhiệt liệt giới thiệu món cá, ấy vậy mà hắn chẳng hề động đũa.

Trên đường về Cung, Bùi Chiếu đột nhiên hỏi tôi: “Người con gái ban

nãy, liệu có phải thân quyến nhà họ Trần không ạ?”

Tôi ngớ ra chưa kịp hiểu, hắn từ tốn lập lại câu hỏi: “Nguyệt Nương gảy

đàn tỳ bà vừa mới rồi, trước đây mang họ Trần phải không ạ?”

Tôi gật gù, tiện thể bộc bạch luôn chuyện nhà Nguyệt Nương, miêu tả tỷ

ấy đáng thương thế nào, đáng tiếc ra sao.

Từ đằng xa đã là dãy tường của Đông Cung, Bùi Chiếu ngưng bước, chợt

nói với tôi: “Bẩm Thái tử phi, Mạc tướng có lời này, không biết có nên nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.