ĐÔNG CUNG - Trang 158

Lại thêm chuyện Lí Thừa Ngân cưỡi ngựa đánh bóng bất cẩn vấp trẹo cổ

chân chân, tuy đi lại không bất tiện là mấy, thế nhưng vết thương kia vừa
lành chưa được bao lâu, giờ lại xảy ra sự tình này, Hoàng thượng nổi giận
lôi đình, triệu hắn đến mắng cho 1 trận rõ to, rút cuộc sau khi trở về Đông
Cung, Triệu lương đệ chẳng hiểu vì sao lại chọc giận gì hắn, có thế mà hắn
giáng cho Triệu lương đệ 1 tát, đợt này thì họa ập xuống tới tấp, Triệu
lương đệ tức tưởi khóc lóc om sòm không ngớt. Mấy kẻ bâu quanh nói hơn
nói thiệt can mãi, Lí Thừa Ngân nguôi giận tức thì phủi tay bỏ đi luôn, bẵng
mấy ngày cứ ở lì trong chính điện.

Vĩnh Nương liên hồi khuyên tôi đi thăm Lí Thừa Ngân, tôi thừa hiểu ý bà

ấy nhưng vẫn giả điếc lờ đi.

Chẳng ngờ tôi không đến đằng hắn, thì hắn đã chạy lại đằng tôi.

Tối hôm đó có cơn mưa tuyết nho nhỏ, tiết trời giá lạnh, trong điện ủ lồng

hương, hương đưa giấc ngủ. Tôi đã chóng nằm ấm chỗ, Lí Thừa Ngân bất
thình lình lại tới.

Hắn chỉ dẫn theo nội quan, nếu không có A Độ tỉnh táo, nói không chừng

hắn lên giường lúc nào tôi cũng chẳng hay. Lúc A Độ lay tôi dậy, cũng là
lúc tôi đang ngon giấc, tôi ngáp dài, dụi mắt, tèm nhèm nhìn Lí Thừa Ngân,
chỉ đỗi ngạc nhiên: “Chàng đến làm gì thế?”

“Đến ngủ!” Hắn giương cái mặt chẳng mấy thiện cảm, ngồi xuống nhấc

chân, tay nội quan đã hộ hắn tháo giầy, lại hầu hắn cởi áo, hắn phất phất tay,
gã nọ khoanh tay lui mất. A Độ lay tôi dậy xong, cũng chuồn đằng nào
chẳng hay.

Tôi ngáp thêm cái nữa, nghĩ bụng cứ lo thân mình cái đã, thế rồi buông

người ngủ say như chết, nếu không bị Lí Thừa Ngân giành chăn, có khi
cũng chẳng tỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.