ĐÔNG CUNG - Trang 160

(*chú: 2 câu ấy đây, giống chỗ tự mình “

自作自受”-tự làm tự chịu, bụng

làm dạ chịu, “

自作多情”-tự mình đa tình, tưởng ai cũng mê mình, hoang

tưởng)

Tôi nói thành ngữ lúc nào cũng sai, nhưng mà hắn vừa dứt lời, tôi lập tức

hả hê hẳn lên: “Chàng biết tự mình đa tình là tốt rồi! Đi tìm Triệu lương đệ
của chàng đi, hoặc Tự bảo lâm ấy, đằng nào thì chỗ người ta đang ngóng
chàng lắm đấy!”

“Còn nàng? Nàng không mong ta đến à?”

“Thiếp có người mình thích rồi!” Trong lòng tôi chợt dấy lên vị chua xót,

chẳng qua người tôi thích lại không thích tôi, thêm vào đấy, tôi còn đang già
mồm chống chế trước mặt chàng ta đây, “Thiếp mong chàng đến làm gì,
chàng thích tìm ai thì tìm họ đi, cứ cưới thêm 8-10 lương đệ hay bảo lâm gì
gì đấy nữa vào, thiếp cũng chẳng thèm để bụng đâu.”

Sắc mặt Lí Thừa Ngân trong thoáng chốc đã trở nên tối sầm, trước đây

nhiều lần tôi nhắc đến Triệu lương đệ trước mặt hắn, hắn cũng không tỏ vẻ
khó coi như thế này. Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên cưởi khảy 1 tiếng:
“Đừng tưởng ta không biết gì nhé, không phải là Bùi Chiếu đấy chứ!”

Tôi cứng họng nhìn hắn chằm chằm.

“Đừng có quên thân phận của mình, nàng là gái đã có chồng. À, ta biết,

đằng nào thì Tây Lương các nàng quen thói bại hoại rồi, nào có sợ bẽ mặt,
suốt ngày chuồn khỏi cung, rong chơi bên ngoài với Bùi Chiếu, mảy may
thể diện trên người cũng cạn ráo!”

Tôi không ngờ hắn lại biết chuyện tôi xuất cung, càng khó lường hơn ấy

là hắn tường tận cả việc tôi đi uống rượu với Bùi Chiếu, tôi thẹn quá hóa
giận: “Chính chàng cưới hết người này đến người nọ, thiếp ra ngoài chơi
đấy, nhưng chẳng làm chuyện gì xấu cả, vả lại thiếp và Bùi tướng quân
hoàn toàn trong sạch….”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.