ĐÔNG CUNG - Trang 167

dậy.

Trời thì lạnh buốt, mà trán hắn sũng mồ hôi, thêm sắc mặt đỏ lựng, như

thể đang phát sốt.

“Chàng sốt đấy à?”

“Không!”

Trông thân người hắn run như cầy sấy, tôi đặt giá nến xuống, sờ trán hắn

xem, nếu mà hắn phát sốt thật hóa ra lại hay, chỉ cần hắn đổ bệnh, Thái
hoàng thái hậu nhất định sẽ thả chúng tôi ngay lập tức.

Tôi vừa mới hơi đụng chạm, hắn đã khẽ rên một tiếng, giơ tay tóm gọn

tay tôi, tôi bị túm cổ áp sát ngay trong lòng hắn. Đôi môi ấy nóng rẫy, hắn
hôn trong cơn run rẩy, hôn ngấu nghiến đến khi ngạt thở. Phả trên mặt tôi là
hơi thở nóng rực khiến tôi cứ ngờ ngợ, nhưng rất chóng vánh sự ngỡ ngàng
ấy vụt qua, hắn bất thình lình hẩy tôi ra, nghiến răng bảo: “Trong canh có
thuốc.”

“Thuốc gì? Canh gì có thuốc?”

Sao có thể chứ! Thái hoàng thái hậu thương nhất chắt trai mà, tuyệt đối

không đưa hắn ăn mấy thứ bậy bạ bao giờ.

Với lại bát canh thừa vẫn đặt nguyên trên bàn, tôi dí mũi hít hà một hồi,

ngửi chán chẳng thấy gì. Lí Thừa Ngân đột nhiên ôm ngang thắt lưng tôi,
môi áp trên vành tai: “Tiểu Phong…”

Toàn thân tôi nhũn nhùn tê liệt trong vòng tay hắn, cũng không biết vì

sao, vì những cái hôn nơi vành tai, hoặc biết đâu vì hắn đã gọi tên tôi.

Đấy là lần đầu tiên hắn thốt lên tên tôi, trước đó lúc nào cũng “này” “nọ”

mà gọi, à còn nữa, sao hắn lại biết tên tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.