ĐÔNG CUNG - Trang 166

cho mình 1 bát đầy, hào hứng ngồi phịch xuống, chén ngon lành. Thoạt đầu
Lí Thừa Ngân yên vị không nhúc nhích, sau đó xem chừng cũng đói, hơn
nữa có bát bánh canh vừa miệng, thế là hắn cũng ra ăn một thể.

No cơm ấm cật sinh…sinh ra… chán ngắt…

(*chú: nguyên văn câu này là ‘no cơm ấm cật sinh ra dâm dật đủ trò’=)))

Tôi đi tới đi lui trong điện, cuối cùng ngồi khoét mấy hòn sỏi bên bồn

cây, bắt đầu bày trò tự chơi cờ một mình.

Chẳng rõ đã chơi được bao lâu, chậu sưởi trong điện không có người thay

than, chỗ củi tàn cứ thế lụi dần.

May quá, trong điện còn chậu sưởi nữa, tôi chuyển chỗ lên giường rồi

tiếp tục trò chơi, nằm trong chăn thoải mái thế đấy, chỉ tiếc chưa chơi được
lâu, đèn cầy cũng xịt luôn.

Ngoài sân vẫn còn cây nến, tôi ôm người run cầm cập toan đi lấy, nhưng

vừa lết được mấy bước đã thấy lạnh cóng, liền dứt khoát kéo luôn cái chăn
theo, cứ thế choàng chăn lên người rồi mới chịu ló ra ngoài. Thấy Lí Thừa
Ngân ngồi ở đằng kia, tôi đội chăn kín mít, chăm chăm lo nhấc được giá
nến thì vào, vừa dợm bước đã không kìm được lòng quay ra hỏi hắn:
“Chàng ngồi đây không thấy lạnh à?”

Hắn còn chẳng thèm liếc tôi đến 1 cái, rít qua kẽ răng, ném cho tôi 2 chữ:

“Không lạnh!”

Ớ!

Sao giọng hắn lại run thế nhỉ?

Một tay tôi túm chặt chăn trước ngực, tay kia nâng giá nến lên soi cho kỹ

sắc mặt hắn, tôi cũng có làm gì nghiêm trọng đâu, hắn đã giật nảy mình bật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.