ĐÔNG CUNG - Trang 23

Nương xì xào nói rất nhiều chuyện, bởi lẽ cứ lịm dần vào giấc ngủ nên tôi
chẳng nghe lọt tai câu nào.

Tôi ngủ một giấc rất say, vừa ăn no nê, lại bị người ta rượt đuổi suốt nửa

đêm, chạy tới chạy lui khổ cực lắm. Đúng lúc tôi đang ngon giấc, đột nhiên
“rầm” một tiếng rất lớn, tôi choàng mở mắt thấy trời đã sáng trưng thì cũng
tỉnh táo hẳn, vậy ra tôi ngủ một mạch đến tận lúc trưa trờ trưa trật. Tôi thấy
Lí Thừa Ngân giận đùng đùng xông vào, Vĩnh Nương dẫn theo đám cung
nữ thất kinh hồn vía quỳ lạy nghênh tiếp.

Tôi đầu bù tóc rối đến mặt còn chưa lau, nhưng vẫn đành bò dậy khỏi

giường, cũng không phải vì sợ Lí Thừa Ngân đâu nhé, mà là nếu như nằm
trên giường cãi nhau với hắn, như thế cũng thật thiệt thòi quá, mất hết cả
khí thế.

Hắn hiển nhiên khởi giá đến để vấn tội, lạnh lùng nhìn tôi mà buông lời:

“Nàng vẫn còn ngủ được cơ à?”

Tôi ngáp một cái rõ dài, rồi mới nói: “Sao thần thiếp lại không thể ngủ

nào?”

“Loại nữ nhân như nàng sao lại nham hiểm đến thế?” Hắn cau mày nhìn

tôi, ánh mắt ấy dường như 2 mũi tên vô hình, cắm phập thành 2 cái lỗ trên
người tôi, “Nàng đừng có cố làm ra vẻ nữa!”

Chiêu thức này không giống với mọi lần chúng tôi gây gổ, tôi cảm giác

chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả: “Điện hạ làm sao vậy?”

“Sao vậy à?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Triệu lương đệ vừa ăn

xong mì mừng thọ nàng ban cho đã nôn thốc nôn tháo, sao dụng tâm của
nàng có thể hiểm độc đến thế?”

Tôi trợn trừng mắt với hắn: “Thiếp chẳng ban mì mừng thọ cho ai cả, ai

ăn vào bị đau bụng thì liên quan gì đến thiếp!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.