ĐÔNG CUNG - Trang 233

đau như bị xoắn vặn, không, đó không hẳn là tệ bạc, là tự tôi mơ mộng toan
chiếm hữu ánh nhìn ấy về làm của riêng…song bên hắn mãi luôn hiện hữu
một Triệu lương đệ…Lí Thừa Ngân bẻ đôi mũi tên kia, tôi nhớ lần cuối
cùng hắn thốt lên cái tên mình, hắn gọi: “Tiểu Phong…” Nếu mà tôi tận
đường sống sót khó bề trở về, liệu chăng hắn sẽ đôi chút buồn đau… có
điều không rõ nỗi buồn sẽ giữ chân được mấy chốc…

Tôi dồn sức hé mở đôi mắt, thấy mình không còn ở lùm cỏ ven sông nữa,

mà đã nằm trong một căn phòng nhỏ, dải trăng mong manh ngoài kia lọt
vào phòng, rớt xuống thứ ánh sáng lấp lóa, hẳn bữa nay đã là tết Nguyên
Tiêu…Hoa đăng mười dặm, lầu cao chín tầng, pháo hoa tám phương, thất
tinh bảo tháp, sáu phường rộn rã, năm chùa rền chuông, bốn cổng mở
toang, ba non mừng rỡ, hai người cùng nhau, một đời yên ổn… Ắt cái tết
Nguyên tiêu này phải tưng bừng phồn thịnh lắm lắm… vậy mà giờ đây sự
náo nhiệt ấy chẳng còn liên quan gì đến tôi… Tôi ngóng lễ hoa đăng dịp
Nguyên Tiêu đã cả năm ròng, kết quả vui vẻ chẳng thấy đâu… toàn thân
buốt lạnh không ngớt rùng mình, bấy giờ mới nhận ra người đang quấn một
tấm áo lông, tuy chỉ là lông cừu bình thường, nhưng sợi mềm mượt dày
dặn, có điều lúc bấy đã rõ mình lên cơn sốt, bên ngoài áo lông còn phủ một
lớp chăn bông, nhưng người vẫn run lên không thôi.

Anh mắt quen dần với bóng tối, trong căn phòng chất đầy hòm xiểng, có

khi đây là một gian nhà kho. Gã thích khách ngồi chỗ cách đó không xa,
thấy tôi lừ đừ tỉnh giấc, hắn lẳng lặng đặt cạnh tay tôi một chiếc bát. Da tay
quệt vào thành bát nóng ran.

“Canh gừng.”

Vẫn chất giọng méo mó của gã, tôi kiệt quệ sức lực, thậm chí giọng lí nhí

như muỗi kêu: “Ta…”

Tôi bưng không đặng chiếc bát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.