ĐÔNG CUNG - Trang 238

Tôi thấy chán nản lắm rồi, cũng mệt mỏi lắm lắm rồi, vốn dĩ đang phát

sốt, trong họng rát cháy như thể có đốm lửa. Nãy giờ nói qua nói lại, càng
khiến tôi thấy khó chịu, cả người bải hoải mất sức, hít thở có chút khí mà
còn kèm theo cơn bỏng rát.Taytôi xoa yết hầu, rồi lùi dần về phía hòm,
buông mình tựa vào đó.

Hắn chực nói gì đó rồi lại thôi, thấy cơ sự tôi thế này, dường như có chiều

không nỡ, câu chữ cũng gắng nén xuống, chỉ hỏi: “Nàng muốn ăn gì
không?”

Tôi lắc đầu.

Hắn chẳng màng, lại bảo: “Vịt nướng ở Vấn Nguyệt lâu nhé, ta mua cho

nàng ăn, được không?”

Tôi toan lắc đầu, song chợt gật lấy gật để.

Hắn tém mép chăn kín người tôi, rồi bảo: “Vậy nàng ngủ một chốc trước

đi.”

Mi mắt tôi nặng chĩu nhắm nghiền và rồi chìm vào giấc ngủ.

Chừng đâu một tuần hương sau, tôi mới mở mắt.

Trong phòng vẫn tăm tối tĩnh mịch, chỉ ánh trăng vằng vặc hắt qua chấn

song cửa sổ, màu nhạt phai phủ lên mặt đất. Tôi bò dậy ngắm trăng, trăng
sáng trong như ánh bạc, hôm nay là ngày rằm tháng giêng, là tết Nguyên
tiêu, trăng đẹp lắm thay, trên phố thể nào cũng nhộn nhịp.

Tôi cuộn chặt áo lông, thử ra đẩy cửa, cửa khóa trái từ bên ngoài, đẩy mãi

không xong. Tôi ngó quanh quất 4 phía, hiển nhiên đây là một gian nhà
kho, chỉ chỗ tường cao mới có cửa sổ, ô cửa sổ ấy đục để thông khí, thế nên
ở tít cao, tôi giơ tay cũng không với tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.