ĐÔNG CUNG - Trang 236

Tôi tạm thời thở phào, dịu giọng bảo: “Vậy ngươi thả ta về đi, ta đảm bảo

sẽ không kể với ai đâu, chỉ vờ như ta tự mình trốn thoát.

Hắn bỗng dưng bật cười: “Tiểu Phong, sao lại thế?”

Tôi lấy làm lạ hỏi: “Sao thế cái gì?”

“Sao nàng tốt với Lí Thừa Ngân đến thế? Rốt cuộc hắn có chỗ nào tốt

đẹp? Hắn…trước nay hắn chỉ lợi dụng nàng. Thêm vào đó, giờ đây hắn
cưới hết ả đàn bà này đến ả đàn bà nọ, nàng thường xuyên bị bọn người đàn
bà ấy bắt nạt, đến hắn cũng hà hiếp nàng, tương lai hắn lên làm Hoàng đế,
ắt nạp thêm nhiều thê thiếp, sẽ chỉ càng có thêm nhiều kẻ chung tay bắt nạt
nàng. Sao nàng vẫn đối tốt với hắn là thế? Lẽ nào vì Tây lương mà nàng
đặng lòng vắt cạn hạnh phúc của bản thân rồi cả đời quẩn quanh trốn thâm
cung cô quạnh sao?”

Tôi ngớ ra, đoạn bảo: “Tây Lương là việc của Tây Lương, dẫu sau ta đã

lấy hắn rồi, vả lại hắn đối với ta cũng không tệ bạc …”

“Hắn đối xử không tệ bạc ra sao? Xưa nay hắn chỉ hòng lợi dụng nàng.

Nàng biết hắn đang tính toán gì không? Nàng biết trong đầu hắn đang nghĩ
gì không? Tiểu Phong à, nàng đấu không đặng, nàng không thẳng nối lũ đàn
bà kia đâu, chứ đừng nói đến việc so trí cùng Lí Thừa Ngân. Giờ đây bọn
họ chừng như còn kiêng dè Tây Lương, nhưng tương lai sau này một khi
Tây Lương đối với Trung Nguyên không còn giá trị lợi dụng, nàng tuyệt
nhiên không thắng được đâu.”

Tôi thở dài bảo: “Ta chẳng nghĩ nhiều vậy, thế nhưng Lí Thừa Ngân là

chồng ta, ta không thể ruồng bỏ chồng mình được.”

Cố Kiếm cười khảy: “Vậy như Lí Thừa Ngân phản bội nàng thì sao đây?”

Tôi rùng mình nói: “Không thể nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.