ĐÔNG CUNG - Trang 237

Cái lần đầu tiên đụng độ thích khách, hắn đẩy tôi; đến bận thứ 2 ở

phường Minh Ngọc, hắn chặn đầu tôi. Lần nào cũng vậy, lần nào hắn cũng
dành hết nguy hiểm về phần mình, Lí Thừa Ngân sẽ không ra điều lừa tôi
đâu.

Cố Kiếm cười gằn đoạn bảo: “Đứng trước thiên hạ, nàng tưởng người ta

coi nàng là ai—một kẻ sắp lên ngôi hoàng đế, lòng dạ tất sẽ hóa thành sắt
đá, lạnh lùng và tàn nhẫn. Chẳng nói đâu xa, ta bắt nàng đến đây, nàng
mong ngóng Lí Thừa Ngân sẽ đến cứu nàng ư? Nàng tưởng hắn sẽ cuống
đít lên đi tìm nàng ư? Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, toàn thành cấm ngựa,
cho nhân dân trăm họ thưởng đèn. Chính vì cảnh thái bình giả tạo ấy, 9
cổng thành Thượng Kinh vẫn rộng mở, không cấm người ra vào. Nàng tính
gì đây—Nàng không đáng để cha con Lí gia phải làm ngơ với cái tết này…
Bọn họ vẫn lên cổng Thừa Thiên chia vui cùng dân, nào có bận tâm xem
nàng sống chết thế nào. Nếu như ta là thích khách thật, ta đã giết quách
nàng, thế rồi nhân lúc trời tối ra khỏi thành, cao chạy xa bay…Mười ngày
sau, Thần vũ quân mò đến đây, thấy xác nàng, Lí Thừa Ngân cùng lắm thì
ra điều vờ vĩnh khóc thương dăm câu, sau thì lập Triệu lương đệ lên làm
Thái tử phi, ai sẽ nhớ đến nàng đây, nàng còn mong hắn sẽ nhớ nàng ư?”

Tôi rũ đầu, không lên tiếng.

Cố Kiếm nhấc tay tôi: “Đi thôi, Tiểu Phong, đi với ta nhé. Chúng ta cùng

rời bỏ nơi này, tránh xa chốn đầy rẫy mưu mô đấu đá này, chúng ta đến
quan ngoại, cùng nhau thả ngựa, nuôi dê…”

Tôi rảy tay hắn ra, nói: “Mặc xác Lí Thừa Ngân đối với ta ra sao, đây là

con đường tự ta chọn lựa, cũng là con đường mà cha chọn cho Tây Lương,
ta không thể bỏ chạy giữa chừng, Tây Lương cũng không thể…” Tôi nhìn
hắn, “Ngươi để ta đi thôi.”

Cố Kiếm lặng thinh nhìn tôi, qua một hồi lâu mới quả quyết bảo: “Không

được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.