ĐÔNG CUNG - Trang 266

Gã kia vẫn trơ cái kiểu cười tinh quái, hắn xòe tay, tôi mới rõ trong lòng

bàn tay hắn đang cầm hóa ra không chỉ một miếng ngọc, mà rành rành là cả
đôi. Hắn cầm đôi ngọc bội trong tay, thế rồi tỏ cái vẻ đang chứng kiến 1 vở
kịch hay.

Tôi hoàn toàn đờ đẫn cả người, qua một lúc lâu mới dậy lại tinh thần, tôi

cóc muốn lấy gã Trung Nguyên này đâu! Đành rằng được cái mã đẹp trai,
nhưng mồm miệng cứ gọi là sắc lem lẻm, chẳng chịu nhường ai đến nửa
câu, mà còn dám trêu chọc tôi nữa chứ, tôi ghét nhất kẻ nào dám đi chọc
tôi!

Bụng dạ tức anh ách, chẳng thiết nhìn hắn, tôi thúc ngựa quay về. Sư phụ

và cái gã Cố Ngũ Lang ấy cưỡi ngựa đi đằng sau, thoạt đầu nói dăm ba câu,
sau bắt đầu chuyển sang tán gẫu.

Sư phụ bảo: “Ta tưởng đệ không đến cơ đấy.”

Gã Cố Ngũ Lang bảo: “Nhận được bồ câu truyền thư, đệ không đến đâu

có được?”

Nom bọn họ trò chuyện có vẻ thân mật, tôi mới hiểu, thì ra thầy và hắn

quen biết từ trước, hai người dường như nói mãi không hết chuyện, dọc
đường, thầy giảng giải cho tay Cố Ngũ Lang ấy nghe phong tục tập quán và
lễ tiết của Tây Lương. Gã nghe rất chăm chú, thoảng có vài câu truyền đến
tai tôi. Tôi không muốn nghe cũng khó, bọn họ dần dà chuyển từ phong thổ
sang thông thương buôn bán, trước kia tôi chưa từng nghe sư phụ nói nhiều
đến thế, nghe đến nỗi tôi thấy rõ chán, không nén được cái ngáp dài. Lớp
tường bao màu xám bọc quan Vương thành đã thấp thoáng đằng xa, dải
tường thành và cổng lầu khổng lồ được chất từ tầng tầng lớp lớp đá dăm.
Thành quách sừng sững tựa những rặng núi nối đuôi nhau trải dài, tường
thành cao chót vót bưng bít mất quá nửa bầu trời, càng đến gần càng cảm
nhận được sự cao lớn của thành lũy, trên đất Tây vực hoang liêu, phạm vi
mười dặm đổ lại không nơi đâu có được tòa thành lớn nhường này. Các bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.