ĐÔNG CUNG - Trang 265

thái độ xấc xược với ta, phụ vương ta thế nào cũng trói ngươi sau ngựa cho
ngựa kéo chết tươi luôn.”

(*Đột Quyết: dân tộc thiểu số thời cổ ở Trung Quốc, sau bị nhà Đường

tiêu diệt)

(**Thiền Vu: tên hiệu của vua Hung Nô)

Hắn thong thả nở nụ cười, bảo: “Cô bé dễ thương này, sao động một tí là

dọa nạt người khác thế? Nàng biết ta là ai không? Ta là Cố Ngũ Lang của
Trung Nguyên, phụ thân ta là chủ hiệu chè, mẫu thân ta bà chủ gia đình
bình thường, ông ngoại ta là nông dân trồng chè, đành rằng gia đình ta
không có khí thế gì đâu, nhưng nếu nàng trói ta sau ngựa cho ngựa kéo chết
tươi thật, Tây lương các nàng sẽ không có nổi lá chè ngon để mà uống đâu.”

Tôi phùng mang trợn mắt với hắn, mấy năm gần đây, lá chè mới du nhập

vào Tây Lương, trong mắt người dân Tây Lương, nó quả thật là thứ tốt nhất
trần đời. Phụ vương thích uống nhất là chè Trung Nguyên, mà toàn thể Tây
lương cũng thích dùng chè, không ai nỡ rời xa món ấy dù chỉ 1 ngày, nếu
như lời thằng cha này nói là thật, vậy thì phiền lắm đây.

Ấy mà hắn còn trơ cái kiểu cười mím chi ra nhìn tôi.

Đúng cái lúc tôi đang bực mình ấy, đột nhiên nghe thấy ngay gần sau

lưng có kẻ phì cười.

Tôi ngoái đầu xem, hóa ra là sư phụ. Không rõ lão bỗng dưng chui từ đâu

ra, lại còn nhìn tôi rồi cười.

Tôi vừa tức và cáu, bảo lão: “Thầy còn dám đến gặp ta à! Hại ta phí toi 3

ngày 3 đêm đợi trên cồn cát! Cái gã đẹp trai nhất nhất nhất trần đời thầy bảo
tìm giúp ta đâu hả?”

Sư phụ chỉ chỉ vào gã cưỡi ngựa trắng, đoạn bảo: “Chính hắn đấy thôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.