ĐÔNG CUNG - Trang 264

xuống quân đội trong tay mình, lãnh thổ của người, những đứa con của
người.

Gã trai này cũng nhìn tôi với ánh mắt y hệt, như thể hắn là vị quân vương

duy nhất trên thế gian này.

Con tim tôi nhảy nhót loạn xạ, ánh mắt hắn giống với cơn lốc xoáy giữa

hoang mạc, nó đến và cuốn phăng mọi thứ, tôi tự bảo mình quả nhiên hắn
có sức lôi cuối kì lạ, khi hắn nhìn tôi, lúc ấy đầu tôi gần như trống rỗng.
Miếng ngọc bội trắng nằm giữa những ngón tay thon dài của hắn, chính là
miếng tôi vừa mới quẳng đi. Hắn nói: “Chẳng nhẽ không phải cô nương
đánh rơi sao?”

Tôi vừa nhìn thấy nó, lại đâm bực, đanh mặt lớn tiếng bảo: “Không phải

đồ của ta.”

Hắn nói: “Nơi mênh mông không người này, chẳng phải đồ của nàng, vậy

là của ai đây?”

Tôi dang cánh tay múa may một hồi, già mồm nói: “Ai bảo ở đây không

có người? Chỗ này có gió, có cát, có trăng, có sao…”

Hắn bỗng cười, đoạn lẹ làng nói: “Nơi đây còn có nàng.”

Hình như tôi trúng tà rồi, thậm chí mặt đã bắt đầu nóng bừng lên. Tuy

tuổi tôi còn nhỏ, song cũng hiểu câu ấy của hắn có mấy phần cợt nhả. Tôi
thấy hơi hối hận khi chuồn ra ngoài có mỗi một mình, chỗ này tịch không
bóng người, nếu mà hắn có động thủ gì, chưa chắc tôi đã đọ nổi hắn.

Tôi lớn tiếng bảo: “Ngươi biết ta là ai không? Ta là cửu công chúa của

Tây Lương, cha ta là quốc vương Tây Lương, mẹ ta là đại Yên thị, cũng
chính là Nữ vương của Đột Quyết(*), ông ngoại ta là đại Thiền Vu(**)
Thiết Nhĩ Cách Đạt quyền uy nhất Tây Vực, kền kền trong sa mạc nghe
thấy tên ông ngoại ta cũng sợ không dám rớt xuống đấy. Ngươi mà dám tỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.