ĐÔNG CUNG - Trang 262

Sư phụ dặn địa điểm dạm mặt ở trên đồi cát cao nhất cách thành 3 dặm,

thầy đưa tôi 1 mảnh ngọc bội, đoạn bảo mảnh còn lại do người kia cầm,
chính là cái người thầy muốn vun vào cho tôi, bảo tôi nhớ để ý cẩn thận,
phải nhìn kĩ xem có vừa ý không.

Điên thế cơ chứ!

Tôi biết ngay thầy lại đùa tôi mà, cả ngày chỉ lôi tôi ra trêu đùa thôi. Lần

trước lừa tôi, bảo ngay sau núi Yên Chi có sông Quên, hại tôi chất lương
khô, rong ngựa đi suốt 10 ngày 10 đêm, lật tung cả núi Yên Chi lên, rốt
cuộc sau lưng núi chỉ thấy một đồng cỏ rộng, đừng có nói sông Quên, ngay
đến một con đầm nhỏ cũng chẳng đào đâu ra.

Cả đi lẫn về phải mất đến hơn 20 ngày trời, quẩn quanh một vòng mãi

dưới chân núi, suýt nữa thì lạc đường, cuối cùng may có người chăn dê, rồi
thì sau hồi vật lộn cũng mò được vào thành. Mẹ còn tưởng tôi bị lạc, không
trở về nữa, mẹ đổ bệnh nặng, ôm tôi khóc một hồi rấm rức, phụ vương nổi
giận lôi đình, nhốt tôi trong vương thành suốt nhiều ngày, cấm chỉ thò chân
ra khỏi cửa. Sau đó tôi chất vấn sư phụ hòng xả cơn tức, lão lại bảo: “Ta chỉ
nói thế thôi mà đã tin rồi à? Nàng phải biết trên đời này rồi sẽ có kẻ muốn
lừa nàng, nàng không thể tin những gì họ nói được, ta đang dạy nàng, chớ
nhẹ dạ cả tin vào những lời ngon ngọt của người ngoài, bằng không sau này
thể nào cũng thiệt vào thân.”

Tôi trông đôi mắt sáng long lanh của lão, tức chỉ thiếu điều sặc máu.

Sao tôi chẳng rút ra được bài học nào thế này? Tôi mắc lỡm ngần ấy lần,

lần nào cũng ngây ngây ngô ngô tin lão sái cổ?

Mà có lẽ cả đời tôi chẳng thể nào học nổi mưu trí của sư phụ.

Tôi tức mình lắm, rong ngựa về, ngựa nhởn nhơ gặm cỏ dọc đường đi,

suốt chặng về tôi ngẫm, hay cứ bảo quách với Phụ vương rằng tôi thích sư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.