ĐÔNG CUNG - Trang 260

“Muôn đời muôn kiếp, rồi mãi mãi về sau thiếp sẽ quên được chàng!”

Lọt lòng trong ký ức có đốm sáng lập lòe lúc tỏ lúc mờ, dường như bức

màn bụi mù sương dày đặc dần nhạt phai, lộ ra cảnh sắc bọt nước hư ảo. Và
rồi bỗng nhiên, tôi thấy chính mình.

Tôi thấy mình ngồi trên cồn cát, ngắm ông mặt trời khuất lẩn dần, thấy

trái tim mình, từ từ rồi cũng rũ héo, mãi đến khi khi ánh tà dương vuột khỏi
tầm mắt, nắng tắt ở phía đồi cát đằng xa. Màn đêm chụp phủ lên trời đất
trăm mối ngổn ngang, tia sáng cuối cùng lụi tàn, không còn thấy đâu nữa.

Tôi tuyệt vọng quẳng miếng ngọc bội xuống bãi cát, không ngoảnh đầu,

lao lên ngựa bỏ đi.

Gã thầy thối tha! Đồ thầy tồi! Loại thầy đáng ghét tột đỉnh này! Còn bảo

sẽ làm mối hộ tôi, chọn cho tôi người đàn ông đẹp trai nhất trần đời nữa
chứ! Lão lừa tôi ra chỗ này, hại tôi toi công đợi thông ba ngày ba đêm!

Mấy ngày trước Hoàng đế Trung Nguyên phái sứ thần tới đặt vấn đề cầu

hôn với Phụ vương, tỏ ý Thái tử Trung Nguyên nay đã trạc 17, mong được
lấy một cô công chúa Tây Lương về làm chính thất, cốt để thắt chặt mối
bang giao tốt đẹp nhiều đời giữa hai nước. Trung Nguyên từng có một nàng
công chúa được gả tới Tây Lương chúng tôi, thế nên chúng tôi cũng nên gả
công chúa nào đó sang Trung Nguyên.

Nhị tỷ và tam tỷ muốn đi lắm, nghe bảo cuộc sống ở Trung Nguyên rất

tốt, được ăn ngon mặc đẹp, chẳng thiếu gì nước, khỏi phải sống dọc theo
nơi có đồng cỏ và nguồn nước, tránh được nỗi khổ nơi gió cát sa mạc. Mà
theo lời sứ thần Trung Nguyên, bởi lẽ Thái tử phi tương lai sẽ tấn phong
Hoàng hậu Trung Nguyên, xuất thân cấm kị nhất là con của thứ thiếp, vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.