ĐÔNG CUNG - Trang 263

phụ, rồi xin phép người cho tôi với sư phụ đính hôn nhỉ. Đằng nào lão cũng
hại tôi nhiều lần lắm rồi, tôi cho lão biết tay lần này, có gì quá quắt đâu.

Bụng bảo dạ ý kiến này tuyệt vời thật, thế nên chốc lát tinh thần tôi đã

hưng phấn hẳn, thúc ngựa chạy về đằng Vương thành, miệng khẽ ngân nga
hát:

“Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh

trăng. Ô….thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương
chăn cừu trở về…..Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi
nắng…..Ô…. thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương
cưỡi ngựa đi qua…..”

Tôi đang cao hứng buông giọng hát, bỗng phía sau có người gọi: “Cô

nương ơi, đồ của nàng rơi này.”

Tôi ngoái đầu trông có một gã cưỡi ngựa trắng.

Sư phụ nói ấy à, những kẻ cưỡi ngựa trắng chưa chắc đã phải hoàng tử,

mà có khi là Đường Tăng từ Đông thổ đại Đường đến Tây vực thỉnh kinh
cũng nên. Song gã trai này lại không choàng áo cà sa, hắn mặc một bộ áo
khoác màu trắng, xưa nay tôi chưa từng gặp gã trai nào mặc bào trắng đẹp
đến mức này, mớ thương nhân người Ba Tư thỉnh thoảng đến đây cũng toàn
mặc màu trắng, nhưng đám Ba Tư kia mặc màu trắng như màu dưa mật,
màu trắng gã này mặc có vẻ sáng trong như ánh trăng trên trời.

Hắn nom cũng đẹp trai, mắt mày cong cong tựa nét cười, mặt mũi trắng

ngần như ngọc Hòa Điền loại thượng đẳng, tóc tết kiểu Tây Lương, mà
tiếng Tây Lương của hắn cũng khá lưu loát, có điều tôi liếc mắt đã nhận ra
đây là 1 gã Trung Nguyên, đàn ông ở Tây Lương nào có được trắng thế.
Hắn ngồi trên yên ngựa, thân người toát ra một khí thế rất kì lạ, kiểu khí thế
ấy tôi chỉ thấy xuất hiện ở cha mình, lúc người xét duyệt toàn quân. Cha
thúc ngựa vác đao, khi toàn quân tung hô, ánh mắt cha kiêu hãnh trông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.