ĐÔNG CUNG - Trang 278

Quyết bao che cho nô lệ của Nguyệt Thị, đẩy hai nước vào thế giao tranh,
thảy là do người Đột Quyết không biết điều.” Tôi điên lắm, phá lên cười:
“Giờ hắn mới là kẻ không biết điều, còn dám đổ vạ cho phe ta à.” Hách
Thất trầm giọng bảo: “Tiểu công chúa nói chí phải, có điều địch ỷ thế đông,
lại nhằm vào tiểu công chúa…” Huynh ấy bảo: ‘Bẩm công chúa, người cứ
đi về đằng đông tìm lều của đức vua, rồi phái viện binh đến. Bọn người
Nguyệt Thị xấc xược vô lễ này, nếu không địch nổi, hẳn phải báo cho Đại
Thiền Vu hay, chớ để mình rơi vào cái bẫy chúng giăng.” Nói đi nói lại, ý
Hách Thất vẫn muốn để tôi rút lui trước đã. Dẫu trong lòng có phần sợ hãi,
song tôi vẫn ưỡn ngựa, xẵng giọng bảo: “Huynh cử người khác về báo tin
đi, ta không đi!” Hách Thất ngập ngừng đoạn bảo: “Tiểu công chúa ở đây,
Hách Thất không đủ người để bảo vệ công chúa.” Tôi ngẫm một hồi, hiển
nhiên lời huynh ấy nói rất chí lý, nếu mà tôi còn ở đây, chỉ e liên lụy đến
bọn họ. Đành rằng tôi bắn tên cũng không tồi, song tôi chưa một lần ra trận
đánh giặc, trong khi bọn họ đều là những dũng sĩ Đột Quyết được tôi luyện
trên chiến trận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.