ĐÔNG CUNG - Trang 312

Cố Tiểu Ngũ gật đầu, Đại Thiền Vu cười mà rằng: “Nơi dân Đột Quyết ta

đóng quân, chẳng nhẽ không tìm nổi một cây cung nào hay sao?”

Đại Thiền Vu ban cây cung sắt của mình cho Cố Tiểu Ngũ, tôi thấy lúng

túng hộ hắn, cây cung sắt kia nặng hơn loại cung thường rất nhiều, nom hắn
nho nhã yếu ớt thế, chỉ e khó mà giương được cung. Mà dễ Hách Thất cũng
nghĩ vậy, huynh ấy không muốn bất công với Cố Tiểu Ngũ, liền bẩm với
Đại Thiền Vu: “Hay là để đệ ấy dùng cung của thần, xin Đại Thiền Vu ban
cây cung này cho thần dùng.”

Đại Thiền Vu lắc đầu, đoạn phán: “Không giương nổi cây cung sắt này, lẽ

nào còn ôm mộng lấy cháu gái ta sao?”

Đám người vây quanh ồ cười, rất nhiều người Đột Quyết không tin Cố

Tiểu Ngũ giết được vua sói mắt trắng, thế nên bọn họ vẫn có nét khinh
thường ra mặt. Cố Tiểu Ngũ nhấc cây cung, dùng ngón tay gẩy dây cung
như thể đang đánh đàn. Dây cung phát tiếng boong boong, người dân đứng
quanh đấy phá lên tràng cười còn to hơn ban nãy, nom hắn vốn dĩ đã trắng
trẻo thư sinh, trông chẳng khác nào bọn nhạc công người Trung Nguyên mà
quý tộc Đột Quyết thường mua về, giờ lại gảy giây cung, chỉ tổ khiến người
Đột Quyết càng thêm phần khinh thường.

Sắc trời dần ngả tối, khoảng không ven sông chật kín dơi bay lượn. Đại

Thiền Vu gật đầu, đoạn phán: “Bắt đầu đi.”

Bên người Hách Thất và Cố Tiểu Ngũ đã chất chồng 100 mũi tên, ai bắn

được 100 con rơi trước, người ấy thắng. Hách Thất giương cung đầu tiên,
tuy dùng tay trái, song trăm phát trúng cả trăm, chớp nhoáng đã thấy dơi
đang bay trên trời bỗng dưng rụng lả tả. Mà phía Cố Tiểu Ngũ, hắn vẫn
thong thả, rút 5 mũi tên, từ từ căng dây cung.

Tôi thốt lên “Cố Tiểu Ngũ”, tuy tôi chưa rõ hắn có biết bắn cung không,

song hắn cũng phải hiểu dây cung chỉ căng từng mũi một thôi chứ. Cố Tiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.