ĐÔNG CUNG - Trang 38

Tôi bị dọa cho cứng lưỡi nghẹn họng, phải biết rằng nơi đây là Đông

Cung, nơi nơi phòng bị nghiêm ngặt, lẽ nào lại có thích khách xộc vào hay
sao?

Mà gã thích khách mặc đồ trắng ấy cũng quá to gan rồi.

Tôi trợn mắt với hắn, hắn thấy tôi, đêm khuya thanh tĩnh đễn nối tiếng

gió thổi qua cũng nghe rõ mồn một, ngọn đèn đặt trên bàn gặp gió dập dềnh
không yên, mà hắn đứng trên ngọn cây, lẳng lặng quan sát tôi. Gió lùa cành
lá nhấp nhô, người hắn nhuốm màu trăng, cũng hơi lay động phập phồng
lên xuống, sau lưng hắn là quầng trăng sáng, gió lớn thổi tung cánh tay áo
lẫn mái tóc dài, cứ như thể hắn đang cưỡi trên mặt trăng.

Tôi nhận ra hắn rồi, là Cố Kiếm, là cái kẻ kì quái ấy.

Sao hắn lại lọt vào nơi này?

Suýt chút nữa thì tôi cắn phải lưỡi mình. Rồi chỉ một cái chớp mắt của

tôi, gã Cố Kiếm đã biến mất hút.

Hay tôi nhìn nhầm, hay chỉ là giấc mơ mà thôi…

Tôi cảm thấy mình mắc bệnh nhớ nhà, làm việc gì cũng lừ đà lừ đừ. Đến

ngày hôm sau trời vừa rạng sáng thì Lí Thừa Ngân bỏ đi, hơn nữa cũng
không hề quay lại lần nữa. Vĩnh Nương cho đêm hôm ấy chính là một việc
hỉ sự, nhắc đến là mặt mày liền rạng rỡ, tôi không nỡ nhẫn tâm kể với bà ấy,
thực ra không có chuyện gì xảy ra đâu.

Đừng xem thường tôi tuổi còn nhỏ nhé, lúc tôi và A Độ tản bộ ngoài

đường, từng hiếu kỳ đến mấy chỗ ăn chơi xem xét qua rồi, chưa từng ăn thịt
lợn thì cũng phải thấy con lợn chạy qua chứ.

Vĩnh Nương cảm kích ý tốt của Triệu lương đệ. Một dạo còn lôi kéo nàng

ấy đến chơi bài lá với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.