ĐÔNG CUNG - Trang 413

trên thắt lưng thảy đều rơi rụng, song chàng vẫn chẳng nề hà dông tuốt về
phía trước, vác tôi lao thẳng vào điện Lệ Chính.

“Phịch!”

Đầu tôi đập vào chiếc gối sứ, đau điếng người! Quả thực Lí Thừa Ngân

quẳng tôi lên giường như quẳng một bị gạo. Tôi lập tức chồm dậy, chàng
vươn tay đẩy tôi ngã ngửa xuống. Mấy tháng chưa đánh nhau, quả nhiên
chân tay lừ đừ đi ít nhiều. Hai chúng tôi chỉ thiếu điều chưa đập cả tòa điện
này thôi, nội thị từng đứng ngoài cửa thụt thò ngó ra ngó vào, thành thừ bị
Lí Thừa Ngân ném một bình hoa, đánh choang một tiếng suýt thì trúng hắn,
gã nội thị kia sợ quýnh người, vội rụt lại, không quên cả cài then cửa. Vật
lộn một trận làm tôi thở hồng hộc không ra hơi. Sau cùng mệt lử, nằm liệt
luôn một chỗ, chẳng buồn nhúc nhích. Tôi không còn vùng vằng nữa, nên
Lí Thừa Ngân liền ôn tôn hơn rất nhiều.

Lí Thừa Ngân ôm tôi từ đằng sau, như thể chàng thích kiểu ôm này, tôi

lại đang gối đầu lên cánh tay chàng, lúc nào cũng có cảm giác cồm cộm.

Thực ra có lẽ chàng cũng mệt lắm rồi, hơi thở từ mũi phả vào gáy tôi tê

tê. Chàng thì thầm nói gì đó, đại để thì là dỗ ngon dỗ ngọt hòng lừa tôi.

Tôi không hé môi lấy nửa lời.

Bẵng một lúc không nghe giọng chàng, tôi mới từ từ ngoái lại xem, thì ra

chàng đã ngả đầu ngủ rồi.

Tôi giơ tay ấn mi mắt chàng, xem chừng ngủ rất sâu, không nhúc nhích.

Tôi cẩn thận nhổm dậy, trước tiên mặc áo váy tử tế, sau đó mở cửa sổ. A

Độ lẳng lặng tiến vào, đưa tôi một cái kéo.

Tôi ngồi dưới đèn, bắt đầu cắt tỉa móng tay cho kỹ càng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.