ĐÔNG CUNG - Trang 427

tôi.

Tôi thở dài, đoạn bảo Bùi Chiếu: “Dù thế nào đi chăng nữa hôm nay ta

quyết phải qua cửa khẩu, nếu ngươi cản ta, thì cứ để ta chết dưới muôn tên
đi, đằng nào thì chuyện này ta đâu phải chỉ làm có 1 lần.”

Bùi Chiếu lại thưa: “Thái Tử Phi hiểu lầm Điện hạ rồi, thực ra Điện hạ

một lòng một dạ si mê Thái Tử Phi.”

Tôi bảo: “Si mê cái gì mà si mê, ta và Lí Thừa Ngân không còn tình

nghĩa gì cả, ngươi chớ có nhắc đến Lí Thừa Ngân trước mặt ta nữa.”

Bùi Chiếu nói: “Vụ cháy Thừa Thiên Môn, thực chất không phải do nến.”

Tôi hơi hoảng hốt.

“Tết Nguyên tiêu cho muôn dân vào thành trẩy hội, lúc đó thực sự không

được phép đóng cổng thành, Điện hạ nôn nóng trong lòng, chỉ sợ thích
khách ép Thái Tử Phi xuất thành, sẽ khó bề truy bắt, nên Điện hạ vẫn bất
chấp, sai người ngầm phóng hỏa, đốt Thừa Thiên Môn.” Giọng Bùi Chiếu
vẫn đều đều, “Vì Thái Tử Phi mà Điện hạ làm chuyện đó, trong khi Thái Tử
Phi lại không thể tha thứ cho Điện Hạ.”

Tin này khiến tôi quá đỗi kinh ngạc, bao lâu không thốt nên lời. Thừa

Thiên Môn tượng trưng cho quyền lực đế vương, từ khi Thừa Thiên Môn
xảy ra hỏa hoạn, trong triều xôn xao bàn tán, Bệ Hạ cũng vì chuyện này mà
phải viết Tội kỉ chiếu(*), vơ tội thất đức vào thân. Có nằm mơ tôi cũng
chẳng ngờ, thì ra Lí Thừa Ngân sai người phóng hỏa, chứ không phải tình
cờ mà cháy.

(*Tội kỉ chiếu: Các vua ngày xưa ban chiếu tự nhận là có lỗi với dân gọi

là tội kỷ chiếu)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.