ĐÔNG CUNG - Trang 425

ngựa, đổi sang một cỗ xe bò, tôi và A Độ cải trang thành nông dân và phụ
nữ thôn quê, thong thả đi về hướng tây.

Hiển nhiên vẫn có binh mã đuổi theo, nhiều lúc bị cả đội quân từ đằng

sau bắt kịp, nhưng chúng nom bộ dạng chiếc xe bò tồi tàn của chúng tôi,
chúng hộc tốc phóng qua, chứ hoàn toàn không thèm liếc lấy một cái. Cứ
qua một thành là tình hình kiểm soát lại càng thêm sít sao, nhưng có lúc tôi
và A Độ tuyệt nhiên không vào thành, mà đi lách qua con đường quê nho
nhỏ. Hành trình đương nhiên có nhiều cơ cực, cũng chẳng rõ đã đi được bao
lâu, mãi mới đến được Ngọc Môn Quan.

Trước mắt là cửa ải hiểm yếu trấn giữ giữa núi, lúc ấy tôi thấy phấn chấn

hẳn.

Chỉ cần qua được cửa ải là đặt chân lên lãnh thổ Tây Vực, dù Lí Thừa

Ngân có là đương kim Hoàng đế, nếu như chàng cố tình lùa quân truy đuổi
qua bên kia biên giới, chỉ e sẽ khiến cả Tây Vực xôn xao, rồi cho rằng
chàng muốn tuyên chiến, đến lúc đó xảy ra đánh nhau thật thì chẳng phải
chuyện đùa. Chính bởi vậy mà trong Ngọc Môn Quan, hình dáng tôi và A
Độ lúc hóa trang thành đàn ông bất ngờ bị vẽ trên cáo thị truy nã khâm
phạm, tuy nhiên, tên trên cáo thị thì lại không là chúng tôi.

Nói thực lòng, bức tranh ấy vẽ rõ giống, Lí Thừa Ngân chỉ nhìn thấy tôi

mặc đồ nam có mỗi một lần, thế mà chàng cũng sai người vẽ ra được.

Song giờ đây cả tôi và A Độ đều vận đồ nữ, mà tội phạm khét tiếng trên

cáo thị lại là đàn ông, nên chúng tôi vẫn hòa mình vào dòng người xếp hàng
chờ qua cửa khẩu. Có điều cả 2 không có giấy thông hành, vấn đề hóc búa
là giờ phải làm sao để qua.

Tôi cũng chẳng căng thẳng lắm, trong tay nải có không ít vàng bạc, cộng

với võ công cao cường của A Độ, nếu thật sự gặp chuyện, cứ đánh nhau
một trận cái đã, không thắng được thì lại bỏ tiền mua chuộc thế là xong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.