chân tay nhũn nhão, không trụ vững nữa, thì ra thứ khói trắng chúng thổi
vào lại là thuốc mê. A Độ xông lên, dùng ngón cái bịt đầu ống trúc, giữ chặt
một đằng rồi bất ngờ đẩy thật mạnh.
Ngoài kia chỉ nghe thấy một tiếng rên khẽ, sau đó đổ cái rầm, dường như
có thứ gì đó nặng lắm lăn kềnh ra đất. Đầu óc tôi choáng váng, A Độ mở
cửa sổ, gió mát lạnh ùa vào khiến tôi có phần tỉnh táo, A Độ lại đưa nước
cho tôi uống, lúc bấy giờ mới cảm giác hiệu lực của thuốc mê nhạt dần đi.
A Độ mở cửa phòng, ngoài hành lang có một kẽ đang nằm sóng soài, hóa ra
là gã trưởng đoàn người Cao Ly, gã bị ống trúc chứa thuốc mê chọc đúng
huyệt, giờ mồm vểnh lên, cứng còng ngồi yên vị. A Độ cầm đao xích ngay
gáy hắn, đoạn nhìn tôi.
Tôi chỉ sợ bên trong có ẩn tình, liền bảo A Độ: ‘Kéo hắn vào đây, rồi tra
hỏi trước đã.”
A Độ lôi hắn vào, rồi đóng cửa như cũ. Tôi đạp cho hắn một cái, hỏi:
“Rút cuộc ngươi là ai?”
Gã đó vẫn bướng bỉnh: “Muốn giết thì giết đi, đại trượng phu hành tẩu
khắp giang hồ, đã sẩy tay, hà tất phải hỏi.”
“Vậy ra cái loại dùng thủ đoạn hạ cấp đánh thuốc mê người khác cũng
được gọi là đại trượng phu cơ đấy?”
Guơng mặt gã trâng tráo, không biết thẹn là gì, gã hắng giọng bảo: “Vì
lợi ích quyết không từ mọi thủ đoạn!”
Tôi bảo: “Giờ thì ngươi lỗ chắc rồi nhé!”
Gã còn định già mồm, nhưng A Độ đã rạch nhẹ một nhát lên đùi gã, máu
ngay lập tức ồ ồ tuôn. Gã rống lên như lợn bị cắt tiết, hỏi gì cũng phun bằng
hết. Thì ra gã Cao Ly này thấy tôi ra tay hào phóng, gã thèm đỏ con mắt nên
nảy sinh ý đồ giết người cướp của, đáng nhẽ định đánh thuốc mê tôi và A