Độ, chẳng ngờ vừa thổi được ít khói, đã bị A Độ chọc ngược lại, điểm trúng
huyệt đạo.
“Thì ra là phường đạo tặc giả dạng thương nhân!” Tôi đạp gã thêm một
phát, “Nói mau! Rốt cuộc ngươi hại bao nhiêu người rồi?”
Nước mắt nước mũi gã bắt đầu đầm đìa, lia lia xin tha mạng, gã bảo gã
đích thực là dân buôn bán chân chính, chẳng qua nhất thời nổi lòng tham,
nên mới làm bừa như thế. Chứ xưa nay chưa từng hại ai bao giờ, nhà còn có
mẹ già 70 tuổi và đứa con nhỏ mới lên 3.
Phải chăng lòng tham của con người luôn vô độ vậy? Gã Cao Ly này hám
tiền tài, quan viên hám chức tước, mà Hoàng đế lúc nào cũng muốn mở
rộng lãnh thổ, thế nên chinh triến triền miên, không hề ngơi nghỉ.
Xưa nay chưa từng có lúc thỏa mãn.
Tôi sực nhớ Lí Thừa Ngân, khi chàng còn là hoàng tử bé con, chung quy
cũng phải dấn từng bước mới tới được ngày hôm nay. Phụ hoàng lấy ngôi
vua ra để cám dỗ chàng, thế là chàng cứ bước dần cho đến ngày hôm nay.
Mà tôi, thực ra tôi chỉ cần có một người, chúng tôi ở Tây Lương, cùng
nhau chăn cừu, thả ngựa. Ham muốn chỉ đơn sơ giản dị vậy thôi, song lại
không cách nào đạt được.
A Độ gõ nhẹ chuôi đao vào đầu gã Cao Ly, đầu gã xiêu vẹo rồi ngất xỉu.
Tôi và A Độ trói gã dưới gầm bàn, bịt kín cái miệng gã lại. A Độ ra hiệu
hỏi tôi có nên trừ khử không, tôi lắc đầu: “Taynày lúc tỉnh dậy cũng không
dám báo quan đâu, nói cho cùng thì lúc đầu hắn có âm mưu giết người cướp
của. Cứ trói hắn ở đây đã, chúng ta không thể tiếp tục chung đường hắn
được nữa, vừa hay đến lúc phải rẽ về phía Tây.”
Chúng tôi sợ lộ dấu vết, nên trời chưa tỏ đã rời quán trọ ngay. Ngựa đi
được một đoạn, mặt trời mới nhô, cho đến buổi chiều thì ghé qua chợ bán