ĐÔNG CUNG - Trang 447

Tôi cũng có cảm giác khó mà giống nhau được, con gái ngoại tộc, liệu

tướng mạo sẽ thế nào nhỉ?

Bảo mẫu lại nói: “Minh Đức Hoàng Hậu có nước da trắng sáng, thân hình

gầy nhỏ, tuy là có phần hiếu động, nhưng không hề có nét mặt hoa da phấn
như con gái Trung Nguyên.” Nói đến đó, chợt bà ấy thở dài: “Nhoáng cái
mà đã sắp 30 năm, chẳng ngờ…”

Bà ấy không nói tiếp xem có gì chẳng ngờ, tôi nom A Mục, dường như

đang trầm ngâm chi đó.

Đấy là lần đầu tiên Bệ Hạ nổi giận với Triêu Dương, và cũng là lần cuối

cùng.

A Mục từng nói rằng, trên đời này, người duy nhất Bệ Hạ thực sự yêu

thương, chỉ có mình Triêu Dương.

Thật sâu trong thâm tâm mình, tôi ngầm cho là vậy.

Nhưng Triêu Dương đã qua đời sau đó. .

Từ lúc Triêu Dương ra đi, ngày qua ngày Bệ Hạ càng thêm chán ngán

chuyện triều chính, mà sức khỏe của người ngày qua ngày càng thêm phần
sa sút, dường như người mất hứng thú với triều chính như thể đang mất
hứng thú với chính sinh mệnh của mình, người không còn đi săn nữa, cũng
không yến tiệc vui vẻ, người thường xuyên nhốt mình trong điện, không
uống rượu mà cũng chẳng sa vào thanh sắc, có điều sức khỏe của người lại
yếu dần đi theo thời gian.

Dường như sự ra đi của Triêu Dương đã mang theo toàn bộ sinh lực sống

của người, mái tóc người chẳng những bạc hẳn, thậm chí ngay cả trái tim
cũng đã chết. Xưa nay tôi chưa từng chứng kiến thấy ai buồn lòng thành ra
nông nỗi này, A Mục và tôi cũng buồn vì sự ra đi của Triêu Dương nhiều
lắm, song có vẻ không bằng được một phần vạn của Bệ Hạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.