ĐÔNG CUNG - Trang 448

Cha đích thân vào cung khuyên giải Bệ Hạ, sức khỏe của cha bấy lâu nay

rất tệ, bao năm chinh chiến đã để lại trong cơ thể vô vàn vết nội thương,
người còn đương nằm liệt giường không gượng dậy nổi, song vẫn cố chấp
đòi vào cung.

Người nhà không can ngăn được, đành lấy xe đưa cha vào cung, kẻ hầu

người hạ trong điện đều lui ra, duy có tôi hầu cha quỳ trước mặt Bệ Hạ,
cảm giác thân thể người đang run rẩy, tôi không dám buông lỏng đôi tay
đang đỡ cha, tôi biết một khi mình lỏng tay, hẳn cha sẽ sụp xuống bất cứ lúc
nào. Tôi biết mình cũng nên lánh đi, nhưng cha suy nhược ngần này, tôi
không cách nào lui xuống được. Bệ Hạ đối đãi với cha tôi chung quy khác
hẳn, người đích thân vươn tay toan dìu cha dậy.

Giọng cha hơi hổn hển, cha nắm chặt tay Bệ Hạ, như thường ngày tôi vẫn

nắm tay A Mục. Cha nói: ‘Ngũ Lang à, nàng ấy đã chết rồi.”

Giọng cha run lên, những câu chữ thốt ra nhẹ bẫng, gần như tôi chẳng

nghe thấy gì, có điều cả cơ thể Bệ Hạ lại như ngây dại, tóc mai đã điểm hoa
râm, cặp mắt người đục ngầu, đang cầm tay cha tôi mà cũng khẽ run rẩy, tự
lúc nào, mà Bệ Hạ đã trở thành một ông già tinh thần suy sụp thế này?

Giọng cha thở dốc, đoạn nói: “Ba mươi năm về trước, nàng ấy đã chết

rồi.”

Dường như trong mắt cha đã đong đầy nước, cha bảo: “Ngũ Lang à,

người tỉnh lại đi, nàng ấy đã chết lâu rồi.”

Xưa nay tôi chưa từng thấy sắc diện Bệ Hạ như thế, người luôn ôn tồn

với cha, duy chỉ lúc này là gần như trở nên dữ tợn, thậm chí cơ mặt co thắt
theo chiều hướng méo xẹo, người níu chặt vạt áo cha, mu bàn tay đã nổi
vằn vện những gân xanh, tiếng gầm gừ dữ tợn trở nên khàn đục: “Ngươi nói
láo!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.