ĐÔNG CUNG - Trang 48

kinh hãi không nhỏ, giờ bản quan phạt người đền cho nhà họ Giả 10 xâu
tiên để an ủi cả nhà họ.”

Tôi tức đến nỗi bật cười: “Thì ra đại nhân xử án như thế này sao?”

Huyện lệnh Vạn Niên chậm rãi nói: “Ngươi cảm thấy bản quan xử cho

người bất công sao?”

“Đương nhiên là bất công rồi! Rõ ràng như ban ngày là thảo dân cứu

người, ngài lại chỉ nghe từ một bên, chứ quyết không tin thảo dân.”

“Ngươi mở miệng ra là nói đứa trẻ không phải do ngươi đẩy, ngươi có

nhân chứng vật chứng gì không?”

Tôi nhìn sang A Độ, bảo: “Đây là A Độ, cô nương này chứng kiến thảo

nhân cứu người, sau đó cũng chính nàng ấy đã vớt thảo dân và đứa trẻ kia
lên.”

Huyện lệnh đại nhân ra lệnh: “Vậy gọi kẻ đó tiến lên để ta chất vấn.”

Tôi nén giận, nói: “Cô nương ấy không biết nói chuyện.”

Huyện lệnh huyện Vạn Niên bật cười ha hả: “Thì ra là một kẻ câm!” lão

vừa cười tôi đã biết sắp loạn rồi, quả nhiên A Độ “soạt” một tiếng đã tuốt
thanh Kim Thác Đao ra, nếu không phải tôi nhanh tay lẹ mắt giữ nàng ấy
lại. Không chừng nàng ta đã cắt phăng đôi tai của gã huyện lệnh kia. A Độ
đứng ở đó, trợn mắt nhìn gã quan huyện, nha dịch xung quanh lại vùng lên
quát tháo: “Trên công đường không được mang theo đao!”

Thân hình A Độ vừa lay động, mà cũng chẳng vùng khỏi tay tôi, chỉ có

mũi đao như bông tuyết toán loạn vút theo ánh sáng, rồi lại xoay chuyển trở
về trong lòng bàn tay. Nàng ấy ra tay nhanh như chớp, người bình thường
còn chưa kịp phản ứng, hộp thăm đỏ trên án của huyện lệnh đại nhân chợt
vang lên một tiếng “bang” rồi nứt toác, thăm đỏ trong hộp rơi tá lả xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.