ĐÔNG CUNG - Trang 73

đệ đối nhân xử thế cũng không hề có khiếm khuyết, đối với Thái tử phi vô
cùng tôn kính, lại một lòng phò tá Thái tử phi quản lý Đông Cung, xin
nương nương niệm tình tội của Triệu lương đệ chỉ vì 1 khắc hồ đồ mà mở
lòng khoan hồng.”

Hoàng hậu thong thả nói: “Không thể giữ Triệu lương đệ này lại được,

giữ ả lại, Đông Cung càng thêm đại họa. Lúc đầu tại đại lễ sắc phong Thái
tử phi, Hoàng thượng từng nói, dâu hiền con thảo như vậy, quả thực là phúc
của Hoàng tộc chúng ta. Tiếc thay các con thành hôn đã 3 năm, mà vẫn
chưa có con nối dõi, bây giờ lại xảy ra chuyện của Tự Nương, thật khiến ta
phiền não.”

Lí Thừa Ngân mắt vẫn chăm chăm nhìn sàn nhà, miệng lại nói: “Là nhi

thần bất hiếu.”

Hoàng hậu bảo: “Nếu con quả thực có lòng hiếu thảo, thì dành thời gian

gần gũi Thái tử phi, cách xa ả tiện nhân kia một chút.”

Lí Thừa Ngân khẽ dạ: “Vâng ạ.”

Tôi còn phải nói gì nữa nhỉ, Vĩnh nương ở đằng sau cứ kéo gấu váy tôi, ý

bảo tôi không nên nhiều lời. Khóe môi Lí Thừa Ngân hơi giật giật, nhưng
vẫn không hề nói thêm lời nào.

Hoàng hậu nói: “Tất cả đứng dậy đi.”

Nhưng Lí Thừa Ngân vẫn quỳ bất động ở đó, tôi cũng không đành đứng

dậy.

Hoàng hậu không liếc đến hắn, chỉ tiếp lời: “Chuyện Tự Nương con đừng

quá buồn đau, dẫu sao các con hẵng còn trẻ.”

Lí Thừa Ngân nín lặng, tôi nghĩ chính hắn mới không buồn đau cái quái

gì cả ấy, nếu mà thật sự đau lòng, khẳng định đó là vì Triệu lương đệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.