ĐÔNG HÀ - Trang 30

Ngoài ra không có ai. Cô có chuyện gì nhắn lại không?
- Không. Tôi ngồi đây chờ ba tôi về, được không?
- Vậy cô ngồi chơi.
Cậu trai mở cánh cửa sổ rồi quay lưng đi ra sau. Đông Hà thấy tấm lưng
của hắn bóng loáng dưới ánh sáng vừa mới tràn vào. Sự yên vắng trở lại
đầy căn phòng. Đông Hà bắc chiếc ghế nhỏ lại gần giường, rồi ngồi ở đó.
Ba ơi, con vẫn chưa biết phút giây cảm động nó là như thế nào. Con chưa
được nắm tay ba, quỳ xuống ở chân giường nầy, gục đầu nghe ba vuốt tay
trên tóc. Con chưa lắng tai nghe lại tiếng nói của ba. Con từ đứa trẻ thơ đã
trở thành người lớn, nhưng trí nhớ từ đó cũng mịt mờ như sương. Không
nhớ được tiếng nói, không vẽ được nét mặt. Chỉ biết hiện giờ ở đây là căn
nhà của ba. Chiếc giường nầy, ba dán cuộc đời của ba lên đó. Chỉ biết rằng
mấy năm qua ba đã sống hết sức tẻ nhạt, một mình ba với đứa con trai có
thân hình đen bóng lúc nãy. Chắc cũng không có nhiều chuyện để nói. Chắc
cũng không thường có tiếng cười. Chừng đó là một sự hy sinh. Chừng đó là
sự đánh đổi cho “lòng thương con của một kẻ tuyệt vọng”, phải không ba?


**

Một người đàn bà đẩy cửa bước vào phòng sau khi gõ cửa và không nghe
trả lời. Đông Hà đứng dậy. Hai người nhìn nhau và đều ngạc nhiên như
nhau. Người đàn bà hỏi trước:
- Xin lỗi cô, ông Thư có ở nhà không?
Đông Hà lập lại lời của cậu trai ban nãy:
- Dạ, ông Thư đi vòng vòng chơi từ hồi sáng, cháu không rõ ông đi
đâu.
Người đàn bà ngồi xuống một chiếc ghế, lấy khăn tay ra lau những giọt mồ
hôi lấm tấm hai bên thái dương. Nắng vẫn chói lọi ngoài đường. Chừng
như bà đã đi bộ từ ngoài vào nên mệt lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.