ĐÔNG HÀ - Trang 35


Đông Hà vừa dựng xe trong sân vừa nói:
- Có khách mi ạ! Tụi mình rút lên gác nhé!
Diễm Phúc ra điều kiện:
- Phải kể à nhen! Không là tao về đó!
- Hứa danh dự.
Đông Hà tháo sợi dây thun đàng sau yên xe, đưa cặp cho Diễm Phúc, nói:
- Mi đem cặp tao vô trước, thưa cậu mợ rồi chạy “một lèo” lên gác
nhé! Tao đóng cổng rồi vô rửa mặt một tí.
Diễm Phúc ôm cặp của Đông Hà đi vào trước. Đông Hà ra gài cổng, rồi
đứng ở đó một lát. Đã gần sáu giờ chiều. Trong khoảng thời gian sáu tiếng
đồng hồ, từ lúc tan học, mình đã vượt một khúc đường không ngờ. Hai
chân bây giờ mỏi rục, bụng thì đói, cổ họng khô đắng, tưởng như không
còn sức để tối nay ngồi học.

Nắng sắp khuất ở sau chòm cây trứng cá nhà bên kia. Giờ nầy chắc ba đã
trở lại căn nhà của ba rồi. Ba không biết trưa nay có Đông Hà đến tìm ba
như một đứa con đi xa trở về. Ba không biết con đã gặp dì Niệm, người đàn
bà thùy mị, đáng mến. A, ba phải biết đó chứ. Cái cậu trai có thân hình
bóng loáng đó sẽ nói lại cho ba nghe. Ba sẽ reo lên hay ba sẽ yên lặng nằm
suy nghĩ? Ba sẽ nở nụ cười hay ba sẽ ứa hai dòng lệ? Khó tưởng tượng quá.
Ba của ta như thế nào? Ba là sóng biển dữ dội hay là mặt hồ đã đóng thành
băng?

Đông Hà thở dài, quay vào. Bước lên thềm, thấy Diễm Phúc đứng trong
nhà như pho tượng. Một giọng nói của ai đó cất lên:
- Cháu không phải là Đông Hà?
Rồi thấy Diễm Phúc gật đầu như cái máy. Giọng nói kia lại vang lên:
- Trí nhớ của tôi vẫn còn tốt chứ, anh Phong? Thấy cháu đây ôm cặp
đi vào, tôi cứ mong đó là con tôi đi học về. Nhưng mới nhìn, thấy ngay là
không phải.
Như có một luồng điện chạy dọc suốt thân, Đông Hà nghe tê buốt. Ai đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.